Nhưng mà Mộ Khanh Trần ngủ không được ngon, chỉ toàn gặp ác mộng hành hạ. Đến khi giật mình tỉnh giấc đã thấy Mặc Triều Bạch đang dùng khăn lau đi mồ hôi trên mặt của mình. Khi Mộ Khanh Trần nhắm mắt ngủ một lát, Mặc Triều Bạch cũng an ổn ngủ bên cạnh. Nhưng một lúc lại bị tiếng la hét của Mộ Khanh Trần đánh thức. Không biết y mơ thấy gì mà kêu la không ngừng, tay chân còn vùng vẫy loạn xa. Đến khi Mặc Triều Bạch dỗ y yên lặng một lúc thì mồ hôi trên trán y lại túa ra. Mặc Triều Bạch nhẹ nhàng lấy khăn lau, nhưng đồng thời đánh thức Mộ Khanh Trần. Đôi mắt Mộ Khanh Trần cứ mở lớn nhìn chằm chằm khoảng không như thế, Mặc Triều Bạch bất giác cảm thấy lo lắng.
"Mơ thấy gì mà cứ ú ớ mãi như thế?"
"Không nhớ nữa!"
Mộ Khanh Trần nói thật, y chỉ nhớ mình trãi qua một giấc mộng kinh khủng. Nhưng tỉnh dậy lại không nhớ đó là gì.
Mặc Triều Bạch vẫn không yên lòng, tay vuốt ve khuôn mặt Mộ Khanh Trần.
"Chắc là do dạo này lo nghĩ quá nhiều, nghĩ ngơi thư giãn vài hôm."
Lại kéo chăn đắp cho Mộ Khanh Trần.
"Ngủ thêm một lúc!"
Chờ đến khi tiếng thở Mộ Khanh Trần đều đặn. Mặc Triều Bạch mới dừng cánh tay đang vỗ về lưng của Mộ Khanh Trần. Mặc Triều Bạch nhớ rõ dạo trước đây dù trải qua khó khăn nguy hiểm thế nào, chỉ cần nằm trong lòng của y Mộ Khanh Trần sẽ ngủ rất ngon. Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Lúc chiều khi nghe đến Thanh Vân Cốc, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951154/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.