Mặc Triều Bạch đứng chờ trong phòng lúc lâu vẫn không thấy Mộ Khanh Trần đi vào, bèn quyết định đi ra ngoài tìm, đúng lúc Mộ Khanh Trần đã kết thúc cuộc nói chuyện với Tiểu Thúy. Mặc Triều Bạch ôm Mộ Khanh Trần đặt lên giường, không quên tạo một kết giới bên trong phòng. Sau đó lấy tay cởi bộ y phục nữ nhi trên người Mộ Khanh Trần ra miệng không ngừng cằn nhằn. "Sao lại mặc thành ra thế này, thật là!" Mộ Khanh Trần nắm chặt lấy y phục của mình. "Không được cởi, ta không có mang theo y phục khác!" "Ta mặc kệ!" Mặc Triều Bạch tay vẫn không ngừng cởi ra từng món trên người Mộ Khanh Trần. "Tại sao bộ y phục này lại rườm rà như vậy?" Mộ Khanh Trần vẫn sống chết giữ lấy đai lưng của mình. "Buông tay, ta nói không cho cởi là không cho phép cởi." Mặc Triều Bạch kéo hai tay Mộ Khanh Trần cố định lại trên đầu.
"Không cho cởi!" Nói rồi Mộ Khanh Trần nhỏm người ngồi dậy lật Mặc Triều Bạch xuống dưới, thành công ngồi trên người Mặc Triều Bạch. Mặc Triều Bạch cũng không thèm phản kháng mà nằm im phía dưới, mắt cong cong nhìn Mộ Khanh Trần. Mộ Khanh Trần vẫn chưa buông tha mà ngắt nhéo hai má của Mặc Triều Bạch. "Ai bảo người lại biến ta thành nữ nhân làm chi!" Hỏi một câu lại nhéo má y vài cái. Như vẫn còn chưa đã lại cúi xuống hôn lên môi Mặc Triều Bạch một cái rồi ngẫng đầu lên mắt đối mắt nhìn Mặc Triều Bạch. Nắm lấy bàn tay đang sờ soạn trên ngực mình Mặc Triều Bạch hôn vào từng ngón tay trắng nõn của Mộ Khanh Trần. "Không được sờ soạn như thế, ta sẽ không chịu được!" Giật tay ra khỏi môi Mặc Triều Bạch, Mộ Khanh Trần vẫn không sợ mà còn ngắt nhẹ lên ngực Mặc Triều Bạch mặc kệ ánh mắt cảnh cáo Mặc Triều Bạch nhìn mình chằm chằm.
"Ta cũng không bảo người nhịn!" Môi lại bị người nhiệt tình cắи ʍút̼. "Đây là nơi không sạch sẽ, ta không thích chúng ta ở nơi này!" Nói rồi ôm lấy Mộ Khanh Trần bọc y vào tấm chăn dỗ dành. "Trời sáng rồi, ngủ một lúc ta đi tìm cho ngươi một bộ y phục khác." Khi Mộ Khanh Trần tỉnh lại đã là giữa trưa, nhìn quanh không thấy Mặc Triều Bạch đâu, bèn xuống giường cầm lấy bát mì vẫn còn nóng trên bàn ăn một hơi cạn sạch. Kết giới đã bị thu về, phòng Trang Nam Hành chỉ cách nơi này một vách tường mỏng manh. Mộ Khanh Trần có thể im lặng nghe rõ ràng âm thanh bên phòng cách vách. "Thuốc này thật sự quá công hiệu!" Nghe giọng nói là biết của Trang Nam Hành. "Thiếu chủ hài lòng là được!" Mặc Triều Bạch vẫn trả lời một cách lạnh lùng. "Ngươi có thể cho ta công thức của loại thuốc này không?"
"Đây là thuốc do ta một lần vô tình tìm được, thật sự không biết công thức là gì" Trang Nam Hành nhướng mày tỏ vẻ không tin, nhưng cũng biết hiện tại không thể gấp gáp. Bèn cười cười mà chuyển đề tài. "Cô nương hôm qua thế nào? có làm ngươi thoải mái không?" "Rất tốt!" Trang Nam Hành thâm ý nhìn những dấu cào trên cổ Mặc Triều Bạch. "Tối nay ta cũng muốn thử xem." Mặc Triều Bạch cũng không ngạc nhiên khi nghe Trang Nam Hành nói thế. "Thuộc hạ đã chuộc cô nương ấy về tay. Bây giờ cô nương ấy là người của thuộc hạ!" Trang Nam Hành vẫn còn nhớ rõ đôi môi đỏ mọng của cô nương đó. Quả thật rất là mê người. "Ta thử một lần cũng không được sao?" "Thiếu chủ thứ lỗi!" Mặc Triều Bạch cũng không muốn dây dưa đề tài này nữa, nên xin phép Trang Nam Hành sau đó ôm lấy Mộ Khanh Trần đi về nhà của Lục Lang. Trang Nam Hành cũng biết hiện tại mình đang nhờ vả Mặc Triều Bạch nên không tiện dành người, dù sao nữ nhân Thiên Hương Lầu cũng chẳng thiếu. Dọc đường đi Mộ Khanh Trần có hỏi Mặc Triều Bạch về loại thuốc y đã cho Trang Nam Hành uống. Thực ra đó chính là thuốc mà gã hộ pháp mang mặt nạ đã chưa cho Mặc Triều Bạch khi y giả làm Ngụy Tào. Nghe ý gã hộ pháp thuốc này là loại thuốc dành cho nam tử có thể "lên" như ý muốn. Không ngờ Trang Nam Hành vậy mà lại không thể. Thảo nào lúc trước ở Thiên Hương Lầu hắn lại hành hạ các cô nương đến chết. Thì ra là vì không được nên tâm tư mới biếи ŧɦái như thế. Mộ Khanh Trần cảm thán không nguôi. Nghĩ một lúc Mộ Khanh Trần lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu là Trang Nam Hành không được, vậy sao Thiến Nhi lúc còn sống lại nói rằng hắn đã từng làm nhục cô ta. Mộ Khanh Trần đem nghi vấn này nói với Mặc Triều Bạch. Đổi lại là câu hỏi của Mặc Triều Bạch. "Ngươi chắc chắn cô ta đã nói như thế?" Từng tận mắt chính tai nói chuyện với Thiến Nhi làm sao Mộ Khanh Trần có thể quên được. "Chuyện này làm sao có thể quên được, lúc ấy ta còn nhớ rõ Thiến Nhi vừa kể vừa khóc rất thảm a!" Nếu là Mộ Khanh Trần chính thức xác nhận vậy chuyện đó không thể sai được. "Thuốc mà ngươi cho Trang Nam Hành uống có còn không?" Nghe y hỏi Mộ Khanh Trần cầm chai thuốc nhỏ ra. "Vẫn còn vài viên!" Mộ Khanh Trần cũng bắt đầu hiểu suy nghĩ của Mặc Triều Bạch. Vậy phải tìm người kiểm tra xem thuốc này như thế nào mới được. Nhưng mà cả Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch đều không biết về phương diện này, càng đừng nói Lục Thủy. Mặc Triều Bạch vuốt lên mi tâm đang nhăn lại của Mộ Khanh Trần. "Ngươi quên chúng ta còn có Trầm Du sao?" Nhất thời lại quên mất sư thúc Trầm Du là một thần y trên trời dưới đất chỉ có một. Như vậy Mộ Khanh Trần mới hài lòng mà nắm tay Mặc Triều Bạch tiếp tục đi về. Hai người về đến nơi đã trông thấy Lục Thủy đang ngồi ở bậc thềm trên đầu vai là bướm tím Tử La. Mặc Triều Bạch ngồi xuống chiếc ghế dưới tàng cây sau đó thấp giọng gọi Tử La. Bướm tím nghe lời lập tức bay đến chỗ Mặc Triều Bạch, đôi mắt nhỏ hơn hạt đậu nhìn Mặc Triều Bạch. "Chủ nhân gọi ta có việc gì?" Cư nhiên lại là tiếng nói vô cùng êm dịu phát ra chứ không phải nhả từng chữ như khi Tử La nói chuyện với bọn Lục Thủy và Mộ Khanh Trần. Đây là lần đầu tiên Lục Thủy nghe được giọng nói ngọt ngào đó. Hai mắt y tỏa sáng chạy đến chỗ Mặc Triều Bạch. "Vậy mà ngươi có thể phát ra âm thanh à!" Bướm tím rung rinh hai cánh khinh thường nhìn Lục Thủy. "Ta có bao giờ nói với ngươi ta không thể nói chuyện không? Phàm nhân ngu ngốc!" Lục Thủy bỏ ngoài tai câu chửi của Tử La, tay hắn nhè nhẹ chạm lên đôi cánh màu tím. "Một con bướm tím xinh đẹp, lại còn biết nói!" Đáy mắt Lục Thủy sùng bái nhìn Mặc Triều Bạch. Nhưng Mặc Triều Bạch cắt đứt suy nghĩ mới nhú trong đầu Lục Thủy. "Dù ngươi nhìn đến rách mắt ta cũng không cho ngươi được!" Lục Thủy lắc đầu. "Ta chỉ mượn ngắm vài ngày thôi!" "Cái này ngươi phải hỏi Tử La, nó đồng ý thì ta cũng chẳng có lý do gì để phản đối." Nghe Mặc Triều Bạch nói thế Lục Thủy đã chuyển ánh mắt sang nhìn bướm tím Tử La. "Ai thèm chơi với ngươi! Ta không rảnh!" Nhưng chỉ nhận được câu trả lời đanh thép của bướm tím, dù bị chửi như thế nhưng Lục Thủy vẫn không giận mà còn cười rất vui vẻ. Khi Mộ Khanh Trần thay xong y phục đi ra đã trông thấy vẻ mặt ấy của Lục Thủy. Mộ Khanh Trần chỉ còn biết cách lắc đầu. Thật là một người thích ngược. Vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mặc Triều Bạch, bướm tím lập tức bay tới đậu trên ngón tay Mộ Khanh Trần vừa đưa ra. Lục Thủy nhìn thấy Tử La thích Mộ Khanh Trần như thế bèn phụng phịu. "Nãy giờ chỉ toàn mắng ta, sao lại thấy Mộ Khanh Trần là bay đến. Ta không phục!" Mộ Khanh Trần thật hết nói nổi tên này. Làm sao mà to xác như vậy lại giống như em bé năm sáu tuổi dành đồ chơi vậy. "Ngươi còn có tiền đồ hơn được không?" Mặc Triều Bạch ngồi một bên im lặng chờ cho Lục Thủy cằn nhằn một lúc, sau đó mới giao nhiệm vụ cho Tử La. "Ngươi gọi Trầm Du đến đây một chuyến!" "Vâng! Chủ nhân!" Bướm tím ngoan ngoãn biến mất. Chưa tới nửa khắc, Trầm Du đã tới. Không nói không rằng cầm lấy cổ tay Mặc Triều Bạch, mày y ngày càng nhíu chặt. Đến khi buông tay Mặc Triều Bạch ra mắt y đã nhíu thành một đường kẻ. Mặc Triều Bạch vốn định gọi Trầm Du đến để kiểm tra thuốc của Mộ Khanh Trần. Ai mà ngờ y chỉ vừa xuất hiện đã phát hiện ra Mặc Triều Bạch không ổn. Sở dĩ phải cho Tử La đi gọi Trầm Du đến đây chỉ bởi vì hiện tại thần lực của Mặc Triều Bạch chỉ còn một ít. Tuy tối nào cũng bỏ ra một khoảng thời gian để tĩnh tọa. Nhưng đó chỉ là phương pháp tạm thời để Mộ Khanh Trần khỏi phải lo lắng. Nên nếu là lúc trước Mặc Triều Bạch chỉ cần ngồi một chỗ truyền âm cho Trầm Du là được. Nhưng lần này Mặc Triều Bạch lại nhờ đến cả bướm tím, khỏi nói Trầm Du cũng biết tình hình hiện tại thế nào. Bởi vì biểu cảm Trầm Du quá nghiêm trọng nên Mộ Khanh Trần ngập tràn trong nỗi lo lắng, tay bất giác xiết lại thành quyền. Thấy biểu cảm của Mộ Khanh Trần như vậy Mặc Triều Bạch nắm lấy bàn tay đang vo tròn thành một đấm của Mộ Khanh Trần kẽo giãn ra, sau đó nắm chặt tay nhằm trấn an y. "Ta không sao!" Trầm Du nhìn hai bàn tay đang lồng lấy nhau của Mặc Triều Bạch và Mộ Khanh Trần mà lắc đầu. Đôi mày màu xám tím nhíu lại thật chặt. "Hiện tại thì không sao nhưng tương lai ta không dám đảm bảo!" "Sư thúc nói vậy là có ý gì?" Mặc Triều Bạch đứng lên ý đồ muốn kéo Trầm Du ra chỗ khác, nhưng Trầm Du lại nhanh hơn thoát khỏi tay Mặc Triều Bạch. "Ngươi còn định dấu diếm y bao lâu nữa?" Mộ Khanh Trần liếc Mặc Triều Bạch một cái, sau đó đi tới kéo lấy cánh tay Trầm Du. Hai người cùng đi về phòng bỏ lại Lục Thủy vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cùng Mặc Triều Bạch vẫn câm nín đứng im tại chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]