Mộ Khanh Trần quyết định đi đến thành Nhạn Hồi nếu gặp được Bạch Ức Quân ở đó càng tốt không thì lại quay về núi.
Biết đâu người đã về và đang chờ ta rồi.
Y nghĩ thầm.Mộ Khanh Trần đi đến ngày thứ ba đã tới bìa rừng phụ cận thành Nhạn hồi.
Từ xa trông thấy một quán nước nhỏ nhưng rất đông khách.
Toàn những người đi từ xa tới như y.
Có hiệp sĩ giang hồ cũng có những thường dân đi làm ăn xa ghé vào uống chén nước cho đỡ khát.
Mộ Khanh Trần chọn một cái bàn cách xa chốn đông người.
Gọi một bình trà và vài cái bánh.Oan gia ngõ hẹp thế nào lại gặp phải Cố Thiên Nham.Cố Thiên Nham cũng đang trên đường trở về Ma Thần cung, thế nào lại trông thấy Mộ Khanh Trần đang ngồi trong một góc nhỏ giống như hạc lạc giữa bầy gà.Cố Thiên Nham chẳng nhiều lời rút đoản đao chém xuống làm cái bàn bể ra làm hai nửa.Mộ Khanh Trần cũng toàn lực chống trả.Hai bên lao vào kiếm đao chạm nhau lửa bắn tung tóe.
Trận đánh này nhất định phải phân định được thắng thua song phương đều biết như thế.Mộ Khanh Trần thấy cuộc chiến làm cho khách nhân trong quán trà bỏ chạy tứ tán y bèn dụ Cố Thiên Nham sang chỗ khác.Nhưng một vài người gan dạ vẫn phi thân đuổi theo hòng theo dõi trận chiến này.Qua một nén nhang phần thắng đã nghiên về Mộ Khanh Trần.“Ầm”Trán hắn đã bị Mộ Khanh Trần đánh bầm một mảng.
Đoản đao rớt bên cạnh.
Mộ Khanh Trần lúc này mới nhẹ nhàng từ trên cây đáp xuống.
Cả người không một vết xước.“Bộp...!Bộp...!“Quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ta-yeu-la-chien-than/951095/chuong-7.html