Gió cuối Thu mang theo hơi lạnh se sắt, cuốn những chiếc lá khô trên mặt đất. Ta ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xám xịt, hít một hơi thật sâu luồng không khí tự do mang theo hơi lạnh. Sau đó, ta sải bước, không hề ngoảnh đầu lại.
Phương hướng, không phải Thiện Đường, cũng không phải bất kỳ gia đình t.ử tế nào. Mà là ngoài thành, một trời đất rộng lớn hơn, xa xôi hơn, và cũng vô định hơn.
Lần này, thứ ta mang trong lòng, không phải là sợ hãi, cũng không phải là thù hận. Mà là sự tỉnh táo được tôi luyện bằng m.á.u và lửa, và một mảnh giấy vụn từng giam cầm nhiều người nhưng không bao giờ có thể định nghĩa được ta nữa.
Con đường phía trước có thể gai góc chằng chịt, có thể gió tuyết bủa vây. Nhưng con đường của Liễu Nhân, từ nay về sau, chỉ do một mình nàng bước đi.
(Hoàn)
Dưới đây là một bộ linh dị mà nhà mình up trên MonkeyD ạ:
MẸ TÔI VÀ CÔ CON GÁI XÁC SỐNG CỦA BÀ
Tác giả: Quy Tượng
Mẹ tôi là một người phụ nữ nông thôn. Lúc bà cứu tôi, tôi đã trở thành xác sống rồi.
Mẹ tôi không hiểu. Đầu tôi mất đi một nửa, bà ngỡ là do bà nội tôi nằm cho bẹt đầu.
Tôi chỉ ăn thịt, bà trách tôi kén ăn.
Mặt tôi xanh tím, bà bảo tôi lén dùng kem BB của bà.
Sau này, mẹ tôi trở thành người duy nhất biết châm cứu trong số những người sống sót. Những người sống sót muốn đuổi tôi đi, mẹ tôi đứng chắn trước tôi. "Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-su/5003774/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.