Chương trước
Chương sau
Lần này, anh sẽ không cô đơn nữa

Gian phòng rơi vào im lặng, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Diệp Phi nhẹ cong mắt cười. Anh không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nói:

"Ôi chao, tôi hơi động lòng đó."

Giản Linh Tây khẽ cụp mắt:

"Vinh hạnh của tôi."

"Nhưng mà..."

Diệp Phi chuyển hướng. Anh nghiêng người nằm trên giường, một tay chống đầu một tay đặt bên người, đầu ngón tay vô thức gõ theo mạch suy nghĩ. Anh hỏi:

"Tại sao?"

"Hửm?"

"Tại sao cậu lại muốn ở chung với một người không có thực lực, chỉ thích ngủ, còn là một tên hay gây rắc rối? Trước đó rắn nhỏ cậu bảo rằng mục đích cậu cứu chúng tôi không đơn giản, cậu cũng có điều mình muốn. Vậy bây giờ thì sao? Đưa tôi đi cùng là vì tôi có thứ cậu muốn à?"

Ngoại trừ những tên ngốc như pudding tốt bụng ra, Diệp Phi không tin trên thế giới này sẽ còn có ai tốt bụng với người khác mà chẳng có lý do. Rõ ràng, Giản Linh Tây không thuộc vế trước.

"Chẳng phải tôi vừa nói lý do rồi sao?"

Giản Linh Tây ngược lại rất thong thả:

"Sói ở cạnh thỏ sẽ mang lại rắc rối cho thỏ. Một con sói phải ở cùng với một con sói khác. Tôi thích ở bên cạnh thầy Diệp, chúng ta là đồng loại mà, không phải vậy ư?"

"Nghe rất có lý. Chẳng qua nếu lời này bị người đi trước là Ngôn Cận nghe thấy, rằng Tổ đặc vụ Tử Thần các cậu nói mình là đồng loại với Hội liên đoàn bác sĩ, chắc hẳn ông ta sẽ tức giận đến phát điên mất."

Diệp Phi gật đầu cười, còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị âm thanh thông báo của vòng tay cắt ngang. Anh hơi nhíu mày, mở vòng tay lên, nhận ra đó là thông báo từ tiểu đổi.

【Người chơi 160 Chu Chính Ninh xin gia nhập Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn】

【Người chơi 080 Nhậm Hoa Nhan xin gia nhập Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn】

【Người chơi 051 Tần Cảnh xin gia nhập Một Đội Thần Kỳ Khiến Người Khác Táng Đởm Kinh Hồn】

"?" Diệp Phi có hơi bất ngờ.

Anh tưởng đã nói rõ ràng với mọi người từ hôm qua rồi, thế mà các bạn nhỏ bây giờ đang quậy phá cái gì nữa đây.

Diệp Phi không quan tâm nhiều, chuẩn bị từ chối từng người một. Nhưng chưa kịp chạm tay vào màn hình sáng, anh đã nghe thấy dưới lầu có một tiếng náo loạn truyền qua từ bên ngoài cửa sổ.

"Thằng cha nó, là tên nhóc nhà cậu! Lần trước bà đây còn chưa tính sổ với cậu đấy!"

Là giọng Tần Cảnh.

"À, là bà chị hung dữ à, còn muốn đánh nữa hả? Lần này tôi không nhường chị đâu!"

Là giọng Esther.

Diệp Phi rời khỏi giường, đến bên cửa sổ rồi nhìn xuống, quả nhiên thấy được vài người quen cũ đang đứng dưới lầu.

Cậu thiếu niên mặc nguyên cây đen ngồi xổm trên tảng đá lớn cạnh đường, còn Tần Cảnh thì dẫn theo Chu Chính Ninh và Nhậm Hoa Nhan đứng đối diện. Cả hai đều đang giương nanh múa vuốt, như thể sắp đánh nhau đến nơi.

Diệp Phi tựa lên khung cửa, huýt sáo nhìn cảnh tượng bên dưới, cố gắng thu hút sự chú ý của bọn họ.

Nhưng Esther và Tần Cảnh còn đang bận đấu đá với nhau, Chu Chính Ninh đang tập trung khuyên ngăn, cuối cùng chỉ có Nhậm Hoa Nhan là ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng huýt sáo.

Ánh mắt em sáng lên:

"Anh Diệp!"

Cuộc chiến dưới lầu tạm dừng nhờ vào tiếng gọi của Nhậm Hoa Nhan. Tần Cảnh nhìn lên, gương mặt vốn không dịu dàng lại càng hung dữ hơn.

"Họ Diệp, anh cút xuống đây cho tôi! Tôi có chuyện muốn nói với anh!"

"Có gì thì nói luôn đi." Diệp Phi ngáp dài.

Tần Cảnh không thèm nể mặt.

"Xuống đây!!!"

Thầy Diệp cuối cùng vẫn khuất phục trước nắm đấm của chị Cao.

Giản Linh Tây cũng xuống lầu chung với anh, Esther nhìn thấy đại ca nhà mình thì lập tức nhảy đến núp sau lưng hắn, còn đắc ý làm mặt quỷ với Tần Cảnh.

Tần Cảnh nhíu mày nén giận. Vì cô phát hiện còn có một chuyện đáng chú ý hơn. Cô nhìn Giản Linh Tây rồi lại nhìn Diệp Phi, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người mấy lần.

Tần Cảnh nhớ rất kỹ lúc chuẩn bị đăng nhập trò chơi lần trước, Giản Linh Tây đã để thằng nhóc con kia đến chặn cô lại, không cho mình gia nhập vào đội.

Lúc đó Tần Cảnh chỉ nghĩ Giản Linh Tây là đi trả thù, nhưng với tình hình hiện tại thì xem ra không phải. Ít nhất bầu không khí giữa hai người rất hoà hợp.

Tần Cảnh nhíu mày hỏi Diệp Phi:

"Ồ, bạn mới à?"

Diệp Phi nhìn Giản Linh Tây một lát, giới thiệu qua loa:

"Ừm, làm quen nhau chút nhé, đây là rắn nhỏ."

Diệp Phi nhìn ba người đối diện:

"Rắn nhỏ, đây là Tiểu Cao, pudding, em gái."

Tần Cảnh bùng nổ:

"Anh có thể giới thiệu đàng hoàng chút không? Tiểu Cao là ai hả?!"

Cô vừa nói vừa vô thức nhìn Giản Linh Tây, kết quả lại thấy vị thủ lĩnh tiền nhiệm của Tổ đặc vụ Tử Thần trong truyền thuyết - nổi tiếng với tính cách gắt gỏng chỉ gật đầu mỉm cười, dường như rất thích cái tên "rắn nhỏ" đó.

Tần Cảnh nhíu mày suy nghĩ. Cô nhận thấy ánh mắt của tên Giản Linh Tây này từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Diệp Phi. Giống như bây giờ vậy, ánh mắt hắn nhìn anh mang theo một nụ cười không hoàn toàn thuần khiết.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn dường như phát hiện Tần Cảnh đang nhìn mình, vì vậy cũng lập tức nhìn cô, ý cười trong mắt hơi khựng lại rồi dần nhạt đi, song vẫn lịch sự, gật đầu chào hỏi.

Tần Cảnh nhướng mày, biểu cảm trở nên kì lạ. Cô quay sang Diệp Phi lần nữa...

Nghĩ đi nghĩ lại thì anh cũng chỉ là một tên ngốc, không thèm nhìn. Tần Cảnh bối rối, quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.

Cô dò xét Diệp Phi một lúc, cảm thấy hơi khó chịu:

"Họ Diệp, anh qua đây."

Diệp Phi rất hợp tác, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn hỏi. Anh theo Tần Cảnh ra một góc, dựa vào tường như không có xương sống, rồi lại cúi đầu mở ba dòng xin gia nhập đội trên màn hình ở cổ tay, đưa cho ba bạn nhỏ đối diện:

"Muốn nói chuyện này với tôi à?"

"Ừ." Tần Cảnh khoanh tay, khô khan nói:

"Tôi bảo này, Diệp Phi, anh đừng tự cho mình là đúng. Chúng tôi không cần bất cứ ai bảo vệ hết, chơi cùng anh không phải vì muốn dựa dẫm hay tìm kiếm sự an toàn. Tiểu Chu và em gái đã nói rồi, hai đứa thích chơi với anh là bởi vì thích con người của anh."

Tần Cảnh thật sự rất buồn nôn với mấy lời này, cô lạnh mặt, cứng ngắc nói ra có hơi buồn cười.

Nhậm Hoa Nhan nhìn cô rồi nhìn xuống bàn chân của mình, em tiếp lời:

"Đúng đó anh Diệp, chúng em đều hiểu rõ những gì anh nói. Trò cấp A và trò cấp S rất đáng sợ, nhưng nếu anh không chê, chúng em sẵn sàng cùng anh đối mặt với những điều này. Em biết anh lo lắng, nhưng chúng em cũng đang rất đơn độc vì không muốn tách ra như thế. Dù không thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh được, nhưng những kỷ niệm mà chúng ta từng trải qua thì có thể."

Nếu Diệp Phi vốn là người cam tâm tình nguyện chịu trận, bọn họ đương nhiên sẽ không xen vào chuyện của anh, cũng sẽ không dính vào và gây phiền phức cho anh.

Nhưng nếu thứ khiến Diệp Phi trở nên như vậy là do áp lực từ bên ngoài, là do không thể chống lại hiện thực hay cảm giác bất lực trước cuộc sống, với tư cách là bạn bè, bọn họ cảm thấy mình cũng nên đưa tay kéo Diệp Phi lên.

Không thể để một người toả sáng rơi vào vũng lầy như thế.

Không thể để người cô đơn tiếp tục cô đơn thêm nữa.

"Ừm." Chu Chính Ninh gãi đầu.

"Thầy Diệp, anh nói rằng mình không có năng lực giải quyết khủng hoảng, nhưng nếu là bốn người chúng ta thì có thể."

Diệp Phi lắng nghe cả ba người, anh thoáng sững lại. Sau đó khẽ cười:

"Mấy đứa này... vậy còn Tiểu Cao thì sao?"

"Hả?" Tần Cảnh không biết tại sao lại chuyển chủ đề lên người cô.

"Hai em ấy ở lại là vì thích tôi, vậy còn cô?"

Diệp Phi cố ý trêu chọc.

"Bớt tự mãn đi, tôi ở lại vì cảm thấy cái mặt ủ rũ đó của anh quá xấu thôi." Tần Cảnh chuyển tầm mắt, cô hừ nhẹ:

"Anh nói anh không bảo vệ được họ, tôi cũng không muốn nhìn thấy họ đi theo anh chịu chết vô ích, miễn cưỡng chơi với anh thêm một thời gian nữa cũng được."

"Vậy à, tôi vốn muốn vào trò cấp S để đi ngủ, tự mình chết mòn trong đó."

Diệp Phi có chút tiếc nuối.

"Chết cái gì mà chết." Tần Cảnh phản bác, đập nhẹ lên bả vai anh:

"Tôi đã muốn mắng anh lâu rồi, anh có thể tỉnh táo chút không? Gặp khó khăn thì vượt qua nó đi, ai đưa anh vào đây thì đi tìm người đó mà trả thù. Anh cảm giác thế giới này quá thối nát à, vậy thì cố gắng thay đổi chúng còn hơn."

"Nhưng mà tôi thử hết rồi." Diệp Phi xoè tay minh hoạ.

"Nó khác nhau, Diệp Phi."

Tần Cảnh khẽ hất cằm, hơi nhướng mày:

"Lần này, anh sẽ không cô đơn nữa."

Diệp Phi đối mặt với cô một lát, anh khẽ cười.

Tần Cảnh cách anh gần nhất, cô không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, giống như nụ cười ấy đã đột ngột xóa tan đi nỗi lo lắng của anh vậy.

Cô hơi giật mình, lần nữa nhíu mày rồi dời mắt.

Diệp Phi không để ý đến sự khác thường của cô. Anh vừa cười vừa quay đầu lại, nói với Giản Linh Tây đứng cách đó không xa:

"Làm sao đây rắn nhỏ, tôi bị thuyết phục mất rồi."

Anh khựng lại, nói ra điều chỉ có hai người hiểu:

"So với đồng loại mạnh mẽ, thì đúng là tôi vẫn dễ bị thỏ nhỏ thuyết phục hơn."

Giản Linh Tây cũng không nghĩ gì, hắn chỉ nói:

"Thế cũng không tệ."

Hắn đi về trước vài bước, cũng theo đó mà hạ giọng:

"Nếu như thỏ là lựa chọn của anh..."

Ánh mắt Giản Linh Tây khẽ xao động, dường như muốn nói tiếp, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị giọng nói lo lắng đằng sau của Esther ngắt lời:

"Đại ca!"

Giản Linh Tây nhìn sang cậu. Esther mím môi, đứng trên tảng đá lớn bên cạnh thì thầm vào tai hắn.

Giản Linh Tây hơi nheo mắt, có vẻ không vui. Hắn lên tiếng ra hiệu mình đã biết và nhìn về phía Diệp Phi:

"Xin lỗi thầy Diệp, đột nhiên xảy ra chút chuyện, coi như lời tôi muốn nói chỉ có thể để dành cho lần sau thôi."

"Cậu cứ làm việc của mình đi." Diệp Phi vui vẻ đồng ý:

"Tôi đợi cậu."

Nghe vậy, Giản Linh Tây hơi sững người, sau đó cong môi lên:

"Ừm, vậy thì hẹn gặp lại, thầy Diệp."

"Hẹn gặp lại, rắn nhỏ." Diệp Phi đáp lại một câu giống hắn, phất tay chào đối phương.

Có vẻ Giản Linh Tây thật sự có việc gấp, vì sau khi tạm biệt Diệp Phi, hắn đã lập tức rời đi cùng Esther rồi.

Esther theo sát Giản Linh Tây, vừa bước cạnh hắn vừa quay đầu làm mặt xấu với anh. Cho đến khi bị đại ca vỗ một cái vào đầu, cậu mới xị mặt, nghiêm chỉnh cúi mình với Diệp Phi, vừa như xin lỗi vừa như là lời tạm biệt.

Diệp Phi nhìn đứa nhỏ vui vẻ, không nhịn được khẽ cười. Anh trông theo bóng lưng của hai người, chờ khi họ đi khuất khỏi khúc ngoặt mới quay lại.

Chỉ là vừa quay đầu, anh đã bắt gặp ánh mắt xa lạ của ba người còn lại.

Nhậm Hoa Nhan nhìn anh với vẻ bối rối, khi bị phát hiện thì dời mắt, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Chu Chính Ninh cũng ngơ ngác chẳng hiểu.

Biểu cảm kỳ quặc nhất là Tần Cảnh, cô cau mày, muốn nói rồi lại thôi, đánh giá Diệp Phi từ trên xuống dưới như thể vừa phát hiện ra một giống loài mới lạ.

Diệp Phi bị cô nhìn đến nổi da gà. Anh cúi đầu, lần lượt chấp nhận ba yêu cầu xin gia nhập vào đội, còn hỏi:

"Mấy người nhìn tôi làm gì? Hơi sợ đó."

Chu Chính Ninh là người đầu tiên giơ tay trả lời, hỏi một câu ngây thơ:

"Thầy Diệp, Boss Giản gọi anh là thầy, vậy anh ấy cũng là học sinh của anh hả?"

"Ừ." Diệp Phi gật đầu.

"Bảo sao."

Chu Chính Ninh tự lẩm bẩm.

Âm thanh lầm bầm này của cậu bị Tần Cảnh nghe thấy, cô nhíu mày rồi tiến tới, dùng bả vai huých nhẹ vào cậu, vẻ mặt như khám phá ra thứ thú vị:

"Này, tình huống gì thế, 'bảo sao' cái gì?"

Chu Chính Ninh nhún vai hờ hững:

"Là thế này, lần đó em ôm thầy Diệp khóc bù lu bù loa trước khi sắp kết thúc phó bản, lúc sau mới nhận ra ánh mắt của Boss nhìn em có phần đáng sợ. Ây, Boss là học trò của thầy Diệp, đã là thủ lĩnh của Tử Thần rồi mà vẫn có quan hệ tốt như vậy, chắc chắn thầy Diệp rất quan trọng với anh ấy. Chậc, nhìn người thầy mình kính trọng bị người khác vừa ôm vừa khóc nhè thì bảo sao anh ấy lại nhìn em với ánh mắt đó."

Chu Chính Ninh cảm thấy mình đã tìm ra một lời giải thích rất hợp tình, càng nói càng thấy có lý, không hề nhận ra biểu cảm ngày càng trở nên khó tả của Tần Cảnh.

Cô không biết đánh giá chuyện này và đầu óc của Chu Chính Ninh thế nào, nói kiểu gì cũng thấy kỳ quặc, chẳng bằng cứ để cậu ngốc nghếch thế đi.

Vậy là cuối cùng, cô vỗ nhẹ vào vai Chu Chính Ninh, nghiêm túc nói:

"Tiểu Chu, tự lo liệu cho mình nhé."

"???"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.