Tâm trí Diệp Phi trống rỗng.
Trong đầu chỉ toàn âm thanh thông báo vừa nghe được.
Làm ơn, không phải.
Cả ba nội quy bệnh viện đều ghi rằng sau chín giờ không được mở cửa, nói cách khác, vật thăng cấp cũng cần phải tuân theo quy tắc "sau chín giờ" và "mở cửa" này.
Nghĩa là, nếu bọn chúng muốn nuốt chửng NPC gốc thì chỉ có thể để người bên trong mở. Hoặc làm vỡ cửa sổ như anh vừa thấy lúc nãy.
Nhưng bọn Diệp Phi đang ở lầu ba, vật thăng cấp sao có thể bò lên đó được.
Chủ động mở cửa? Pudding không ngốc như vậy.
Bọn chúng cơ bản là không lừa được ai, cũng không thể tự phá cửa, trừ phi...
Trừ phi...
Diệp Phi không suy nghĩ được gì nữa mà vọt thẳng xuống lầu ba.
Anh chạm mắt với một cá thể ở hành lang.
Ánh sáng lập loè phát ra trên đỉnh đầu.
Bóng hình dưới chân họ bị kéo dài do ánh đèn chiếu đến.
Một người ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt vênh váo.
Một người đầu tóc lộn xộn, mặt mũi bết bát.
Bọn họ dường như giống nhau hoàn toàn, nhưng lại khác nhau ở mọi điểm.
Đối diện Diệp Phi là dáng người mà anh quen thuộc nhất.
Trong nháy mắt lập tức sinh ra nghi ngờ, có lẽ ký ức của anh không đúng lắm, có lẽ anh mới thật sự là hàng giả.
Diệp Phi hơi cuộn ngón tay lại.
Sau chút hốt hoảng ngắn ngủi, tầm mắt anh chuyển từ trên người "Bác sĩ" xuống người đang nằm bò dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-song-sot-01/3559609/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.