Đầu ngón tay và mu bàn tay của Nhậm Hoa Nhan đều bị trầy xước, đôi tay run nhẹ ẩn đau, lôi ra một cuốn sổ bìa cứng từ khe hở thùng các-tông.
Em cũng không biết nó là thứ gì, nhanh ra ngoài đưa cho Diệp Phi là được rồi.
Nhậm Hoa Nhan bò dậy từ trên thùng giấy rồi chạy qua cửa kho lưu trữ. Lúc này em mới nhận ra, âm thanh đánh nhau bên ngoài đã biến mất từ bao giờ.
Nhậm Hoa Nhan nhớ tới lời Diệp Phi đã nói.
"Có, có quy định thời gian không ạ?"
"Trước khi anh bị nó nuốt vào trong bụng?"
"..."
Anh Diệp hình như cũng không biết đánh nhau. Nhậm Hoa Nhan có hơi bất an, nuốt nước bọt kéo cửa kho ra.
Kho lưu trữ ở cuối đường, chỉ cần mở là có thể thấy toàn bộ hành lang. Bóng đèn bên ngoài cũng đã bị vỡ, theo ánh trăng hai bên, Nhậm Hoa Nhan nhìn thấy khung cảnh trước mặt vắng tanh, không có quái vật xấu xí.
Suy nghĩ của em dừng lại, chậm rãi hạ tầm mắt.
Hành lang bệnh viện đều thống nhất dùng gạch men sứ. Nhưng trước mặt em cũng không phải màu trắng thuần. Nương theo ánh sáng mỏng mảnh, Nhậm Hoa Nhan nhìn thấy trên đất họa ra một hình người xiêu vẹo.
Tóc xoăn, mặt cái dùi, mắt to...
Là quái vật vừa nãy? Ai vẽ cái này?
Dùng từ "vẽ" cũng không đúng lắm, bởi vì hình phản chiếu của quái vật chẳng khác nhiều với gạch men sứ sạch sẽ, không giống là bị vẽ lên mà như được tích hợp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-song-sot-01/3554097/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.