Cảnh vật đêm nay hóa phi thường, gió mạnh thổi qua cửa sổ, tạo nên tiếng hú vang của một con quái vật.
Khung cửa bằng thiết lỏng lẻo, khóa ổ bị gió đụng nhẹ, trong căn phòng yên tĩnh lại trở nên đột ngột.
Chu Chính Ninh gấp đễn nỗi như đang ngồi trên chảo dầu nóng, đi tới đi lui trước cửa phòng, lo lắng cắn móng tay.
Trương Thượng ở sau nhìn cậu, người này cứ lẩn qua lẩn quẩn, làm y chống hết cả mặt:
"Rốt cuộc cậu định làm gì đấy? Nghỉ một chút không được à??"
"Anh Diệp còn chưa về, làm sao mà tôi yên tâm được?!" Chu Chính Ninh hạ giọng trả lời.
Lâm Tiêm Tiêm đã ngủ say, lớn tiếng sẽ làm ảnh hưởng đến cô bé.
"Cậu ta cũng chết nhiều rồi, vẫn sống tốt chán, có chết được đâu mà lo."
Trương Thượng gay gắt đánh giá:
"Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp."
"... Này, sao chú có thể ăn nói như thế? Trên đời này còn tồn tại người ích kỷ như chú ư, anh Diệp cũng chưa đụng chạm gì đến chú, phải không?"
Chu Chính Ninh nhịn không nổi nữa.
Từ lúc y đẩy Diệp Phi ra đã khiến cậu thật sự chán ghét.
"Không đụng chạm? Làm ơn đi, sáu năm trước ông đây vẫn còn ở Vườn Địa Đàng, công việc ổn định tiền tài đủ dùng. Nhưng vì thằng ôn thần này mất khống chế năng lực mà ngay cả công việc cũng không có, bị những người đó đá từ Vườn Địa Đàng xuống nhà lao, mỗi ngày chịu theo dõi, giống như một con chó bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-song-sot-01/2813798/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.