Sau khi Lý Mạc Phi rời đi không bao lâu, Hoàn Ý Như lại nghe được âm thanh mở khóa cửa, ẩn ẩn cảm thấy không quá thích hợp.
Người mở cửa chính là một đại hán làn da ngăm đen, trong tay xách theo một cái rìu nặng trĩu, ánh mắt dại ra đi nhanh tới gần nàng.
Lúc này nàng bị xích sắt khóa trụ, hai tay hai chân không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại hán giơ rìu lên, lưỡi dao phiếm ra hàn quang hướng về phía nàng.
Hoàn Ý Như tuyệt vọng quay đầu đi, bỗng nhiên nghe rắc một tiếng, xích sắt trên tay phải theo tiếng mà đứt đoạn. Nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu, liền thấy đại hán đem xích sắt bên tay phải nàng chém đứt xong liền vứt rìu cúi đầu đứng sang một bên.
Êm đẹp chém mấy cái xích sắt, là tính toán thả nàng đi sao?
Hoàn Ý Như cũng mặc kệ có âm mưu gì ở phía trước, xoa xoa cánh tay đau nhức lao ra cửa phòng. Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng một bước, một tiểu thân ảnh nguyệt bạch như lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống đầu vai nàng.
Nàng bị bất ngờ này làm kinh hách một phen, theo bản nặng chộp tới hướng đầu vai, thân ảnh kia thuận thế tiến vào trong lòng ngực của nàng.
"Ý Như, là ta." Con rối nhỏ xoa gương mặt của nàng, thấp giọng cười.
Hoàn Ý Như trố mắt chớp chớp mắt, dường như mới phản ứng lại được: "Là ngươi đã cứu ta..."
"Trừ bỏ ra còn có thể là ai, người ngươi hy vọng chẳng lẽ là hắn? Nói lại người nọ cũng sắp tới rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772996/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.