Từ sau ngày ấy cùng Ngọc Vô Hà đánh cờ, bệnh tình của Ngự Cảnh Đế ngày càng tăng thê, hai chân xụi lơ đến mức không xuống được giường, lại kiên quyết không uống thuốc, tính tình bướng bỉnh không nghe khuyên bảo, ngay cả lão thái y đều bó tay không có biện pháp.
Hoàn Ý Như cùng nô tài bên người chiếu cố Ngự Cảnh Đế, mắt thấy hắn bị bệnh tra tấn cũng chỉ bất lực.
Nàng nhờ một thái giám làm một cây hồ lô đường, bưng bát thuốc tới bên miệng hắn: "Bệ hạ, ta uy ngào một ngụm dược, ngài lại ăn viên đường hồ lô, được không?"
Lúc này Ngự Cảnh Đế đã gầy đến không ra hình người, hai mắt không một tia sáng trừng nàng: "Nha đầu, ngươi coi trẫm là tiểu hài tử sao?"
Hoàn ý Như lắc đầu nói: "Khi còn nhỏ sư phụ ta thường uy ta như vậy, hồ lô đường ngọt có thể hóa giải chua xót, như vậy bệ hạ có thể uống xuống."
Ngự Cảnh Đế cười nhạo một tiếng: "Ta hành quân đánh trận đã hơn hai mươi năm, vì mạng sống, sâu bọ cỏ dại cái gì chưa ăn qua. Ai, trẫm chỉ là mệt mỏi..."
Hoàn Ý Như ngần người, đem chén thuốc đặt lại lên bàn, cúi đầu im lặng không nói.
Hắn phạm chính là tâm bệnh, có dược tốt hơn cũng trị không hết.
Trận bệnh này mười ngày nửa tháng đều không thấy chuyển biến tốt đẹp, người trong cung đều lén nghị luận sôi nổi, đều nói lần này khả năng thánh thượng chịu đựng không nổi. Tất cả hoàng tử đều bị triệu vào cung, dừng ở ngoài Ngự Thanh điện chờ dụ lệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772992/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.