Bốn phía yên lặng chỉ còn lại hô hấp triền miên, thẳng đến khi phía sau có âm thanh khàn khàn ho nhẹ, đột ngột đáng gãy nụ hôn kiều diễm như mộng này.
"Khụ, Thái tử điện hạ, có chuyện quan trọng..."
Đáy mắt Ngọc Vô Hà sinh ra lạnh lẽo, đứng lên đem Hoàn Ý Như che ở phía sau, lạnh lùng nói: "Lý tổng quản, có chuyện gì quan trọng?"
Lý Mạc Phi liếc nhìn Hoàn Ý Như: "Nơi này không tiện nói, nên đổi sang địa phương khác thưa Thái tử."
Ngọc Vô Hà nhìn về phía Hoàn Ý Như, chế nhạo cười: "Mấy việc này ngươi không cần lại làm, nếu là như vậy, ngươi chẳng phải mỗi ngày đều giặt sao."
Hoàn Ý Như giật mình, sau khi nghĩ thông suốt ý tứ của hắn, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn.
Đáng giận, hắn cư nhiên tưởng mỗi ngày cùng chính mình...
"Trở về phòng chờ ta trở lại." Ngọc Vô Hà tiến đến bên tai nàng nói nhỏ, hô hấp mát lạnh làm nàng hơi hơi đỏ mặt, sau đó đi theo Lý Mạc Phi rời đi.
Lý Mạc Phi thấy bốn bề vắng lặng, trầm giọng nói: "Thái tử, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, làm người hồi đế đô sớm một chút."
"Chỉ là vì việc này thôi, vì sao phải thần bí như vậy?"
"Đương nhiên không phải, tiểu nhân chỉ là khuyên Thái tử, chớ nên trầm mê sắc đẹp, đừng quên đã có hôn ước trong người."
Ngọc Vô Hà nhíu chặt mày: "Hôn ước? Ta từng có khi nào?"
"Thái tử thật là quý nhân hay quên, đích nữ của Tả thừa tướng, Tả Nhàn Nghi, tướng mạo nhân phẩm đều vô cùng xứng đôi với Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772969/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.