Bị tỳ nữ lải nhải một buổi sáng, lỗ tai Hoàn Ý Như cũng sắp mọc kén.
Thái tử là người thích thanh tĩnh, chưa bao giờ an bài tỳ nữ bên ngươi, nàng là người nhậm chức đầu tiên đương nhiên phải tận tâm hầu hạ. Không chỉ hầu hạ sinh hoạt hằng ngày, nếu ban đêm Thái tử có nhu cầu còn phải hầu hạ thị tẩm.
Tỳ nữ còn móc ra một quyển tập tranh, thần sắc ái muội đưa cho nàng.
Hoàn Ý Như mở ra vừa nhìn trang đầu tiên, mặt lập tức trướng đến đỏ bừng, tay đột nhiên giật một cái, suýt chút nữa đem quyển sách xé luôn.
Tỳ nữ trước khi đi còn dặn dò: "Nhớ quét tước trong ngoài phòng ngủ một lần. Trong mắt Thái tử không thể dung một hạt bụi đâu. Quyển xuân cung đồ này nghiên cứu cho tốt, sẽ có thời điểm cần dùng đến."
Sau khi tỳ nữ rời đi, Hoàn Ý Như giống như cầm khoai sọ nóng phỏng tay, đem xuân cung đồ giấu ở phía dưới đệm giường, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Gặp phải tình huống như thế này nàng chỉ nghĩ trốn đi nhưng lại không biết có thể chạy đi đâu. Ở trong phủ nhiều ngày như vậy, nàng đã tìm hiểu thời gian hiện tại chính là mười sáu năm trước, cũng chính là thời điểm phụ hoàng của sư phụ Ngự Cảnh Đế còn tại vị, khi đó chính mình còn chưa sinh ra.
Phương pháp duy nhất để trở về có lẽ chính là bên trong miệng giếng kia, nhưng lần trước nàng bị nhốt lâu như vậy, ngay cả một chút dấu hiệu có thể rời đi đều không có.
Nàng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772963/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.