Bị ánh mắt băn khoăn bức người của hắn nhìn lại, Hoàn Ý Như chột dạ rụt lại, lưng cọ ở trên vách tường giếng sinh đau.
Ngươi này tuy nói nàng vì tự sát mà đến, kỳ thật đã đoán được sẽ không đơn giản như thế, nàng không muốn nói sai một câu lại chọc phải phiền toái.
Hoàn Ý Như nuốt nuốt nước miếng, khô khốc nói: "Thật ra ta là bị người ta đẩy xuống giếng, sau khi tỉnh lại liên xuất hiện trong phủ Thái tử."
Mặc kệ hắn tin hay không tin, tuy rằng việc này có chút hoang đường nhưng đều là sự thật.
Ánh mắt Thái tử nhíu lại: "Lúc ấy ngươi gọi tên Ngọc Vô Hà, hay chính hắn là kẻ thù người đẩy ngươi xuống giếng?"
Hoàn Ý Như lắc đầu: "Hắn không phải kẻ thù của ta, nhưng ta với hắn sâu xa sâu đậm."
"Sâu xa sâu đậm, không phải kẻ thù, chẳng lẽ là tình nhân?" Khẩu khí của hắn có chút ngả ngớn, lại không buông tha một biểu tình nào của nàng, cho dù là một cái chớp mắt.
Hoàn Ý Như ánh mắt trầm xuống, im lặng không lên tiếng.
Hai người mặt đối mặt im lặng một lúc lâu, Thái tử mới mở miệng đánh vỡ im lặng: "Thôi, đêm đen gió lớn, về phòng nghỉ ngơi sớm một chút đi, Lý Mạc Phi có an bài phòng cho ngươi không?"
Hoàn Ý Như rầu rĩ mà lắc đầu, nàng thay quần áo xong đã bị đuổi ra khỏi phủ.
"Ta sẽ phái người an bài phòng cho ngươi, cô nương có gì không tiện có thể nói ta sẽ dàn xếp." Hắn cởi xuống áo choàng lông chồn của chính mình, khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772959/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.