"Tiểu trư lười, thái dương phơi mông rồi." Cố Ngôn Tích gõ cửa phòng, bóp mũi đè thấp giọng nói.
Thật lâu sau vẫn không có động tĩnh, Cố Ngôn Tích lo lắng mà đẩy cửa ra, thấy nàng cuộn tròn trong chăn, che đến kín mít.
Hắn nhẹ nhàng vỗ chăn, ôn nhu nói: "Ý Như, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Xốc lên một góc chăn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lộ ra, nàng cười nhợt nhạt: "Ta rất tốt, chắc là do ngày hôm qua quá mệt mỏi thôi."
Cố Ngôn Tích phát hiện hốc mắt nàng đỏ lên, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng: "Đang êm đẹp sao tự nhiên lại khóc?"
Hoàn Ý Như bừng tỉnh sau một hồi trốn tránh, ánh mắt quét qua cửa, giống như sợ có người nhìn thấy.
Trong phòng ngoại trừ hai bọn họ cũng không có ai khác, vì sao nàng lại có hành động này.
Cố Ngôn Tích nâng mắt, không quan tâm mà bế nàng lên, đi ra hướng ngoài cửa.
Hoàn Ý Như kinh ngạc mà xô đẩy hắn: "Sư phụ, ngươi làm cái gì..."
Cố Ngôn Tích nắm lỗ tai của nàng, gằn từng chữ một nói: "Ăn...Cơm..."
Chén cơm này đắp thật cao, nàng bị buộc ăn xuống toàn bộ, chỉ phải cầm đũa lên, nhấm nuốt từng chút một.
Cố Ngôn Tích buông đũa, chu miệng lên nói: "Nhìn ngươi ăn ta cũng không muốn ăn nữa."
"Báo!" Một thị vệ lòng nóng như lửa đốt xông vào phòng ăn, hô to hướng Cố Ngôn Tích, "Vương gia..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhành, Cố Ngôn Tích kẹp lên một hạt đậu phộng, ném đến cái miệng đang mở rộng của hắn.
Cổ họng thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772941/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.