Sau khi Hoàn Ý Như tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trên ghế bập bênh, xiêm y hoàn chỉnh không loạn như cũ, lúc nàng nhìn về phía Thao Thiết, cặp hắc đồng thấm người kia cũng đồng dạng lạnh lùng nhìn về phía nàng.
Hoặc là nam tử trong mộng thực sự có thật hoặc là tròng mắt kia là do nàng vô ý vẽ lên.
Đêm qua một phen mấy mưa, là mộng hay là thật, nàng hồn nhiên phân không rõ...
Chiều hôm buông xuống là lúc Ngọc Vô Hà mệnh lệnh cho người hầu che mặt, đem Hoàn Ý Như mang đến hậu hoa viên.
Nàng bước lên đường mòn ruột dê khúc chiết, liếc mắt một cái nhìn lại phồn hoa tựa cẩm, không biết để sản sinh ra hương thơm như vậy dưới bùn đất đã lấy đi bao nhiêu hài cốt.
Một nữ nô phủ phục trên thảm cỏ xanh, cả người bao vậy đến chặt chẽ, tay nhổ cỏ dại hỗn loạn. Hai mắt nàng ta dại ra vô thần, hình dáng mặt bên dính đầy bùn hôi, thế nhưng làm Hoàn Ý Như lại có một tia cảm giác quen thuộc.
Giữa vườn hoa có một tòa tiểu trúc, xốc lên màn trúc màu xanh lá, nhìn thấy bàn gỗ bày đồ ăn cùng bầu rượu. Ngọc Vô Hà thẳng tắp ngồi một bên, như một bức tranh thủy mặc chi lan ngọc thụ.
Tối nay hắn mặc một bộ tuyết bào phía trên thêu trúc diệp, vạt áo có hoa văn ám bạc, nhất cử nhất động giống như sao băng rơi xuống đất. Dáng người phong thần trác tuyệt như thế, thật là làm người ta tò mò khuôn mặt dưới nón sa.
Ngọc Vô Hà vỗ nhẹ vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-roi-tuong-cong/1772929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.