Tiết tự học buổi tôi, Lão Trịnh đến lớp bảo Tang Như xuống văn phòng ôm sách luyện thi về lớp.
Lúc Tang Như đến nơi nhìn hai chồng sách nặng trịch đang chờ sẵn, thầm tính toán xem có cách nào mang cả hai chồng sách về cùng một lúc mà không để rơi cuốn sách nào giữa đường không, thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cô quay đầu nhìn lại, là Chu Đình Trạo.
Cô vô thức nói: “Cậu đến đây làm gì?”
Lời vừa nói ra cô bắt đầu thấy hối hận, đáng ra không nên chủ động nói chuyện với anh mới phải, dù sau bây giờ giữa hai người cũng xem như đang chiến tranh lạnh cơ mà.
Chu Đình Trạo đi tới, nói: “Thầy Trịnh sợ cậu không mang được hết, nên bảo tôi đến giúp.”
“Không cần cậu giúp.”
Tang Như chồng hai chồng sách lên nhau, chuẩn bị ôm cả lên thì bàn tay đã bị anh nắm lấy.
Bàn tay Chu Đình Trạo rất lớn, ôm trọn cả bàn tay cô mà vẫn còn thừa ra một khoảng, Tang Như cảm nhận được tay mình đang bị anh siết chặt lại ,Chu Đình Trạo nói: “Tang Như, cậu đừng giận tôi nữa.”
“Tôi giận hả?”Tang Như giật tay ra khỏi tay anh, xoay người ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Sao tôi phải giận?”
Chu Đình Trạo trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu, thật ra anh cũng không biết lý do vì sao cô không vui, nhưng vì biết giờ đây cô đang buồn bực nên anh phải cố nghĩ lại xem…
Nếu sau này cô tiếp tục đối xử thờ ơ với anh như trước kia, anh quả thực sẽ không thể chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-quen-gay-an/168657/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.