Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Lúc cắn cô không dùng sức vì thế vết cắn không những không đau mà còn khiến đầu lưỡi anh tê dại một hồi.
Chu Đình Trạo sâu xa nhìn cô, âm thanh bên ngoài càng lúc càng đến gần.
Tang Như đang định nhảy xuống, thì chợt có một bàn tay ôm lấy eo cô, nhấc cô lên khỏi rồi nhanh chóng vững vàng thả cô đứng xuống đất.
Chu Đình Trạo đợi cô đứng vứng mới buông tay ra, anh nói: “Đi đi.”
Nhịp tim của Tang Như vẫn chưa ổn định trở lại, cô vô thức nói: “Vậy còn cậu?”
Chu Đình Trạo nhẹ nhàng xoa đầu cô, trả lời lấy lệ: “Cậu đi đi, tôi tự lo được.”
Nói xong liền rảo bước đi về trước.
Tiếng Tưởng phu nhân gọi vẫn còn ở bên tai, Tang Như cầm lấy bài thi định đi ra ngoài bằng cửa sau. Lần thứ hai quay đầu nhìn lại, cô thấy Chu Đình Trạo đang ngồi xổm dưới bục giảng.
Vóc dáng anh cao như vậy, ngồi thế này rất khó khăn.
Một giây sau, Tang Như quay về chỗ ngồi, đặt lại bài thi đang cầm trêи tay về vị trí cũ.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì Tưởng phu nhân cũng đang đi đến. Thấy cô, bóng dáng đoan trang hiếm khi mất bình tĩnh kia thoáng khựng lại, sự lo lắng hiện rõ trêи gương mặt bà, rồi tựa như bắt được sợi rơm cứu mạng bà cất bước ôm chầm lấy cô.
Tang Như được bà ôm chặt trong lòng, Tưởng phu nhân thì thầm bên tai cô, giọng nghẹn ngào chực khóc: “Tìm được rồi, tìm được rồi… Con đi lâu thế không về, biết mẹ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-quen-gay-an/1673014/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.