Chương trước
Chương sau
Bản edit thuộc về Tử Đằng Huyền
“Ra vậy.” Lina sau khi nghe Lâm Thiên Nhiên bởi vì căng thẳng mà lắp bắp giải thích bỗng nhiên hiểu ra. Cô nhìn trên cổ Lâm Thiên Nhiên đeo một cái ảnh hình lãnh đạo của mình, xì một tiếng bật cười “Không nghĩ tới anh thực sự đeo nha.”
“Cảm ơn cô hôm nay đã giúp tôi giải vây.” Lâm Thiên Nhiên chân thành nói cảm ơn Lina, nếu không có cô anh còn không biết hậu quả thế nào.
“Này không cần cảm ơn!” Lina cũng là một cô gái thoải mái, “Anh nói như vậy tôi còn phải cảm ơn anh đó”
"Cảm ơn tôi?" Lâm Thiên Nhiên có chút nghe không hiểu.
“Lần trước phần kế hoạch kia, tôi bị Lý tổng mắng cho một đầu đầy máu, may mà anh sắp xếp gọn gàng cuối cùng Lý tổng mới khen tôi một câu. Nếu không chỉ có một mình tôi cũng không biết sắp xếp thế nào.” Lina nhớ tới ông chủ đen mặt kia của mình mà cảm thấy oan ức.
Lâm Thiên Nhiên lần này cũng không biết trả lời thế nào. Cách sắp chữ này kỳ thực chính là ông chủ của cô dạy tôi đó.
“Đúng rồi, lúc đó tôi dữ dằn như vậy sai khiến anh, chắc cũng dọa đến anh rồi.” Lina nhớ lại lúc mình khóc lóc om sòm liền lập tức nở nụ cười “Ai nha, anh đừng thấy kì lạ. Thực ra tôi không có ý gì đâu. Những chuyện khác đều dễ nói chỉ là đụng vào công việc lại siêu cấp nghiêm túc chẳng khác gì rồng phun lửa. Như vậy cũng rất dễ đắc tội người khác, những đồng nghiệp kia cũng hay nói tôi là người hai mặt.”
“Làm việc nghiêm túc là tốt.” Lâm Thiên Nhiên nơi nào tức giận chứ, anh cảm tạ Lina cho mình cơ hội học tập còn không kịp đây.
“Không nghĩ tới tôi với anh nói chuyện cũng rất hợp, chúng ta kết giao bạn bè đi.”
"Có thể không?" Lâm Thiên Nhiên thụ sủng nhược kinh, lại có một người muốn cùng anh làm bạn bè.
Wattpad: Banhbaodaity
“Đương nhiên có thể. Anh chẳng lẽ không biết, việc kết giao bạn bè đối với người ở bộ phận tiêu thụ chúng tôi đây là bước nghiệp vụ đầu tiên sao? Haha.” Lina tính cách phóng khoáng, rất dễ cảm hóa người xung quanh.
"Ừm" Lâm Thiên Nhiên cũng vui vẻ nở nụ cười.
“Lý Đổng!” Diêu Vọng cầm giỏ trái cây đi vào phòng bệnh, Lý Dật Thành thì theo sát phía sau.
“Ai nha, Tiểu Vọng về rồi.” Lý Trùng Mậu vừa ăn xong bữa tối trên giường bệnh, “Dật Thành cũng tới à.”
"Ba thấy sao rồi?” Lý Dật Thành ngồi bên giường lão nhân hỏi. “Nhìn ba tốt hơn so với lần trước con đến thăm, môi cũng hồng hào.”
“Cũng không tệ lắm, mỗi buổi sáng y tá đều đẩy ta ra ngoài tắm nắng, nói chuyện phiếm với các lão nhân khác. Buổi chiều tỉnh ngủ ta liền đọc sách, ngày tháng trôi qua nhàn nhã tự tại.” Lý Trùng Mậu nói chuyện thanh âm cũng khỏe mạnh, không giống lúc mới vào viện gầy yếu như vậy.
“Diêu Vọng, mắt cậu sao lại đen vậy?” Lão nhân hỏi.
“...” Diêu Vọng có chút khó xử liền chuyển đề tài “Lý Đổng, bác phải biết bảo trọng thân thể nha, bác là người sáng lập Hoa Mậu, Hoa Mậu còn chờ bác trở lại.” Diêu Vọng đến bên người lão nhân ngồi xuống. Lão nhân này không chỉ là bác của Diêu Vọng mà còn là cố vấn của hắn.
“Được được, ta biết rồi.” Lão nhân cười hiền lành, nói tới Hoa Mậu ông lại nhớ ra “Đúng rồi, Diêu Vọng, cậu thật sự mở đường sang thị trường Châu Âu?”
Wattpad: Banhbaodaity
“Có thể nói là vậy, cùng mấy công ty châu Âu đã đạt thành bước đầu hợp tác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh sẽ vào quỹ đạo.”
“Khụ khụ, khá lắm, quả nhiên trò giỏi hơn thầy. Ta lúc trước thật là lão già cổ hủ không tán thành ý nghĩ của cậu. Không nghĩ tới cậu vẫn thành công, tốt lắm!” lão nhân rất hài lòng với học trò của mình, người trẻ bây giờ dám nghĩ dám làm, chí hướng đã sớm vượt qua lão già này rồi.
“Diêu Vọng, có chuyện này cần cậu đáp ứng ta.” Lão nhân kéo tay Diêu Vọng, lại dùng tay còn lại nắm tay Lý Dật Thành, ba người liền cùng một chỗ.
“Chuyện gì vậy?” Diêu Vọng nhìn biểu hiện của Lý Trùng Mậu cũng đoán ra ông chuẩn bị nói gì.
“Ta a, bây giờ già rồi, muốn nghỉ hưu. Dật Thành lại vừa mới lên đảm nhiệm, có nhiều chỗ thiếu sót. Cậu hiện tại đã là người từng trải nghề này, lại là người có chức vụ ở Hoa Mậu, ta hi vọng tương lai cậu có thể tận tâm tận lực phụ trợ cho Dật Thành, đem Hoa Mậu càng ngày càng phát triển. Có được không?” Lý Trùng Mậu hi vọng mà nhìn Diêu Vọng.
“Yên tâm đi, Lý Đổng.” Diêu Vọng nắm lại bàn tay đầy nếp nhăn của lão nhân, đồng ý.
“Vậy sau này nhờ Diêu tổng chỉ giáo nhiều hơn.” Lý Dật Thành khiêm tốn lấy lòng Diêu Vọng.
“Tôi đi rửa chút hoa quả cho Lý Đổng, cha con hai người từ từ nói chuyện.” Diêu Vọng là người thức thời, thấy nói chuyện cũng đủ rồi liền cầm một chùm nho trong giỏ hoa quả rời đi.
"Dật Thành." Lão nhân hỏi, "Đứa trẻ kia, con tìm thấy chưa?"
Wattpad: Banhbaodaity
“Con tìm được rồi ba.” Lý Dật Thành trả lời, lại suy nghĩ một chút nói, “Ba, người đã nói sẽ không can thiệp chuyện bọn con.”
“Ta chỉ là hỏi một chút, không có ý gì khác.” Lý Trùng Mậu thấy hắn sốt sắng như vậy, lại nhịn không được dặn dò vài câu, “Con là đứa trẻ thiện lương, ta đoán trước con sẽ bồi thường cho đứa trẻ kia. Con cũng lớn rồi ta không ngăn cản con, tùy con đi. Thế nhưng nếu đứa trẻ đó nếm trải đủ ngon ngọt, cuối cùng bị tiền tài mê hoặc hai mắt, lại sẽ như thế nào đây?”
Lý Dật Thành hiểu ý lão nhân muốn nói, thế nhưng hắn tin tưởng Thiên Thiên sẽ luôn thiện lương như vậy với hắn, sự tình lão nhân lo lắng cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
“Ba cẩn thận dưỡng bệnh đi, đừng lo cho con.”
Ba người ăn nho, lại hàn huyên một lúc sắc trời đã tối, liền cáo biệt Lý Trùng Mậu rời đi.
- --------------------------------------
Editor: Mọi người nhớ đọc trên Wattpad để ủng hộ cho mình nhớ. (・∀・)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.