"Giáng sinh"
Editor: CO6TINY
——Tình yêu giống như một con bướm, nó bay đến đâu niềm vui ắt lan tỏa đến đó.
Tưởng Đông Hiểu đột nhiên bật cười, nghĩ đến vẻ mặt luống ca luống cuống của Dương Văn Húc, không khỏi ôm bụng cười lăn, có chút ngốc. Dương Văn Húc để 'bảo vệ' lãnh địa của mình không bị ai khác 'xâm lấn', không chỉ lấy chăn bông đi, hung dữ đuổi cậu ra khỏi phòng, còn hét lớn sau này không được phép đến nhà mình nữa chứ. Lần đầu tiên thấy một Dương Văn Húc trẻ con như vậy, rất mới lạ, không khỏi haha ôm bụng cười ngất tại chỗ. Hết cách mà, Tưởng Đông Hiểu giẫm lên xe đạp chạy vút về nhà. Mẹ Tưởng hỏi cậu sao trễ thế này mới lết đầu về, cậu lấy lí do thảo luận bài tập với bạn cùng lớp ứng phó cho qua.
Nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện vừa nãy, lại tự cười một mình một lúc, sau đó chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cậu nhìn thấy một hồ nước đầy sương trắng bao phủ, dưới hồ có một cây cổ thụ., có một người mặc áo tắm màu trắng tựa lên đó, người kia yên tĩnh ngủ say, đôi chân thon dài nõn nà lộ ra bên ngoài, từng đợt gió mát lạnh thổi qua......
"Mặc nhiều chút, kéo lại bị cảm lạnh..."
Hôm sau, Tưởng Đông Hiểu vội vàng qua quýt ăn xong bữa sáng, đeo cặp chạy ra ra sân dắt xe đạp đi. Trước khi ra ngoài chỉ dặn dò mẹ Tưởng một câu: "Mẹ, không được dọn giường giúp con đấy, trưa về con sẽ tự dọn!"
"Con nói gì cơ?" Mẹ Tưởng gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-quan-trong/271477/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.