Trong khoảng thời gian này trong lòng ta luôn rất lo lắng cho ông nội, hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại cho ông, nhưng mà chưa một lần nào gọi được
Sau khi ông nội vác cái quan tài màu đỏ ra khỏi nhà cũ của Đường gia ở Thượng Kinh xong, thì vẫn luôn không có tin tức gì, không ngờ tới tối hôm qua lại gọi điện cho bác Hoàng
Bảo ta nghỉ đông đến Thượng Kinh đòi nợ?
Đòi nợ ai?
Bác Hoàng không nói, bác ấy bảo ông nội chỉ nhắn lại có một câu đó, không đầu không đuôi
Trong lúc ta đang nghi ngờ không hiểu thì bác Hoàng lại nói thêm mấy câu
" Trước khi cháu nghỉ đông thì cố gắng tạo mối quan hệ tốt với những khách trọ trên tầng báy nhé!"
Bác Hoàng than nhẹ nói:" những người trọ trên tầng bảy lại không giống mới những người ở tầng sáu, tặng quà gì đó thì không ổn lắm, thông tin của họ cũng không thể đưa cho cháu,những tên đó rất coi trọng việc bảo đảm thông tin cá nhân, nếu bác trộm nói cho cháu biết, bọn họ có khả năng sẽ tức giận... cần phải cháu tự mình cảm ngộ!"
Ngộ cái ông nội nhà ông!
Cái ông già chết tiệt này rõ ràng là không muốn giúp tôi mà, chẳng nhẽ phải nói hay là tôi cũng đưa cho ông mấy trăm nghìn mới được à?
Ta đen mặt ra khỏi chòi bảo vệ, đi cùng Đường Lưu tới quán ăn sáng ở đường bên cạnh ăn chút đồ ăn sáng, sau khi nghe xong nội dung cuộc nói chuyện giữa ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-quan-tai/3385228/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.