Chương trước
Chương sau
Ta loạng choạng bước vào chung cơ, tuy là nôn được ra đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cảm giác đau nứt đầu vẫn không giảm, mơ mơ hồ hồ leo cầu thang.

Khi đi đến hành lang, ta cảm thấy có chút là lạ

Nhìn gạch lát hành lang, nhìn những hình thù lung tung trên tường và trên các viền trang trí, ta cảm thấy hình như có chỗ nào đó không giống. Đồng thời ta còn có cảm giác lạnh buốt, hình như còn nghe thấy cả tiếng gầm gừ tức giận, cũng không biết ở đâu truyền đến.

Ta cũng không nghĩ nhiều, loạng choạng mơ hồ đi về phía trước, vừa đi qua gian phòng đầu tiên, trong phòng truyền ta từng trận rung động, theo sát đó, cửa phòng mở ra.

Một người đàn ông trọc đầu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng, nhìn vô cùng hung ác nhìn ta

Ta hơi ngẩn ra, người ở phòng 501 không phải là chị Cửu à?

Sao lại có một người đàn ông trọc đầu lạ mặt từ trong đó đi ra? Lẽ nào là người yêu của chị Cửu?

Không đúng, bác Hoàng nói rồi, chung cư này là không cho phép dẫn người ngoài vào, chị Cửu cho dù muốn tìm người yêu, cũng không nên dẫn về chung cư chứ.

Uống rượu say tổn thương cơ thể cũng tốn thương đầu óc, loại nghi ngờ này vừa nổi lên trong óc, ta đã cảm thấy đầu đau như nứt, nhịn không được ôm đầu hừ hừ rên.

Đồng thời, người uống say tính khí cũng không tốt lắm, câu nói rượu say khiến cho người to gan cũng không hề sai, người bình thường thành thật, chỉ cần uống rượu vào, sẽ làm ra những việc mà người khác cũng không thể ngờ đến được.



Ta uống rượu say xong tính cách coi như tốt, ít nhất uống say sẽ không gây chuyện, nhưng mà giờ phút này ta cũng có chút cáu, dù sao tên đầu trọc mặt trắng này từ đầu đến cuối luôn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn ta, giống như ta đào phần mộ ông bà hắn vậy.

" Nhìn gì mà nhìn, nhìn bố mày à!"

Ta hung ác lườm hắn, bộ dáng không phục thì nhào vô!

Lông mày của người đàn ông đầu trọc đó giật giật, giơ chân định bước ra ngoài, dường như bị những lời ta nói kích thích, thật sự muốn cùng ta làm một trận vậy

Vào giây phút này, cổ ta truyền đến một trận ấm áp, cái khóa trường sinh ngọc xanh ta đeo trên cổ dường như tỏa ra ánh sáng xanh ngọc

Đồng thời, cơ thể người đàn ông trọc đầu đó hơi run rẩy, bàn chân chuẩn bị bước ra ngoài dừng lại giữa không trung, khuôn mặt trắng bệch lộ ra thần sắc do dự, sau cùng hung ác lườm ta một cái, thu bàn chân ở giữa không trung về, hung ác đóng cửa phòng.

Ta nhổ một ngụm nước bọt, nhổ một ngụm đờm vào trước cửa nhà hắn, dựa vào men say mắng mấy câu, lắc lắc lư lư đi vào trước cửa căn phòng số năm, đưa tay vào trong túi tìm chìa khóa.

Cho chiếc chìa khóa loang lổ vào ổ khóa, xoay đi xoay lại mấy cái cũng không mở ra được, dưới tác động của men rượu, ta tức mình đạp mấy cái vào cửa

Vào giây phút này, một trận gió lạnh thổi qua hành lang, dường như tiếng gào rống tức giận càng trở lên rõ ràng hơn.

" Kêu m** mày à!"

Ta say bí tỷ đứng trên hành lang gào lên:" Trong nhà có người chết à? Còn con m** nó gào lên nữa, ông mày đập chết chúng mày!"

Sau khi ta gào lên một trận, tiếng gầm gừ tức giận đó giống như bỗng nhiên ngừng lại, đồng thời, cánh cửa của căn phòng trước mắt cũng dần dần mở ra.

Ngày mai dù thế nào cũng phải sửa lại cái khóa cửa rách nát này!

Sau khi ta đẩy cửa đi vào phòng, tuy cảm thấy có gì đó không giống, nhưng thời điểm này cũng ta không lo được nhiều chuyện như thế, trực tiếp nằm xuống sô pha trong phòng khách, không bao lâu đã chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, ta nhìn thấy rất nhiều người.



Chị Cửu, nha đầu xấu xí, bà lão phòng 507 cùng những hàng xóm khác từ tầng năm trở xuống, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ nhìn ta, trong sự lo sợ còn mang theo sự không dám tin.

Cùng với nói bọn họ đang nhìn ta, không bằng họ đang nhìn vào một chỗ nào đó phía sau người ta, trong giấc mơ ta đang đứng ở một nơi khiến bọn họ cảm thấy lo lắng sợ hãi.

Trong mơ ta nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, nghe thấy đằng sau có âm thanh của một trai một gái đang nhẹ nhàng nói chuyện

" Giang Dương, con của chúng ta sẽ gọi là Giang Dương"

" Người khác mong con thành tài, ta chỉ mong con mình một đời bình an vui vẻ..."

" Những thứ mà chúng ta để lại cho con, có thể đủ cho nó vượt qua tam tai lục nạn không?"

" Việc nên làm thì đã làm cả rồi, sau này như thế nào, thì phải xem số mệnh của đứa trẻ này thôi!"

" Những người bên Thượng Kinh sẽ bỏ qua cho nó sao, nếu con của chúng ta gặp chuyện bất trắc gì..."

" Thế thì những kẻ bên Thượng Kinh tính kế con của chúng ta đều phải chết, đến lúc đó ta cũng không ngại loại bỏ toàn bộ cấm chế của tòa chung cư này, sinh linh đồ thán thì cũng có gì đâu..."

...

Trong giấc mơ ta muốn quay đầu lại nhìn bọn họ, muốn xem cha mẹ ta trông thế nào, nhưng trong giấc mơ cho dù ta có cố gắng thế nào, cũng không thể quay đầu nhìn về đằng sau, trong giấc mơ ta không thể động đậy cũng không thể nói chuyện, chỉ đành không biết làm sao lắng nghe âm thanh dịu dàng nhưng mang theo sát khí của cha mẹ

Không biết qua bao lâu, trong giấc mơ ta rõ ràng cảm giác được có người ấn bả vai của ta, theo sát đó có một âm thanh nhẹ nhàng vang lên sát bên tai ta

" Còn chưa đến lúc, đợi thêm một thời gian nữa, những bí ẩn từ tầng năm đổ lên, con sớm muộn cũng sẽ biết, đừng nóng vội, ta và cha con sẽ đợi đến ngày cả nhà ta được đoàn viên!"

Âm thanh chấm dứt, trong giấc mơ ta cảm thấy cánh tay sau lưng nhẹ nhàng đẩy một cái, ta lập tức có cảm giác như đang rơi xuống, giống như người đang đứng ở vị trí cao bị đẩy xuống vậy.



Theo sát đó, ta tỉnh dậy

Trên mặt ta ẩm ướt, giống như đã khóc một trận trong giấc mơ, đôi mắt vẫn còn hơi sưng.

Giây phút này, ta nằm trong chiếc quan tài xanh ở phòng ngủ, bên ngoài trời đã hơi sáng. Bộ quần áo niệm bẩn thỉu không biết từ khi nào được mặc trên người, những vết máu trên đó lại nhạt đi rất nhiều, cũng không biết là chuyện gì, theo như tình trạng hiện này, thì chắc là không lâu nữa chiếc áo niệm này sẽ đần dần biến thành mới tinh!

Chỉ là, trong lòng ta không biết vì sao lại có cảm giác không thoải mái, trước đây rất chán ghét rất muốn vứt chiếc áo niệm bẩn thỉu này đi, nhưng từ khi phát hiện ra vết máu trên áo niệm sẽ dần dần nhạt đi, ta lại có loại cảm giác không lỡ quái lạ....

Ta đây là tâm lý có vấn đề sao?

Không suy nghĩ vấn đề này quá lâu, ta nhớ lại chiều ngày hôm qua sau khi ta say rượu Trương Kiện đưa ta về, nghĩ lại những việc sảy ra sau khi ta đi vào chung cư, sắc mắt dần dần trở lên cổ quái.

Những kí ức khi say vụn vặt, khiến ta có cảm giác rất là đau đầu

Chiều hôm qua ta mơ mơ hồ hồ leo cầu thang, có phải là đã đi nhầm tầng rồi không nhỉ?

Sáng nay đúng là tỉnh dậy trong phòng 505, nhưng hôm qua khi ta say bí tỷ đi vào trong gian phòng đó, chắc chắn không phải là phòng của ta. Vừa nghĩ đến vấn đề này, sau lưng ta có chút phát rét. Mồ hôi lạnh trên trán cũng dần tuôn ra.

Hôm qua ta đã đi vào phòng của ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.