Chương trước
Chương sau
" Tích tích tích... pằng pằng!"

Đèn trong phòng truyền ra âm thanh điện lưu gấp gáp, giây tiếp theo đã trực tiếp nổ tung rồi tắt ngóm, phòng họp vốn đang sáng sủa lập tức trở lên tối thui

Theo sát sau đó, ông già có thân hình cao lớn đã sờ vào cánh cửa giống như bị điện giật, cơ thể run rẩy một cái, trực tiếp ngã xuống nền đất hôn mê

Trong phòng họp truyền ra từng trận tiếng kinh hô, còn có âm thanh bàn ghế đập vào nhau, hiển nhiên những người này đã bị loại tình cảnh này dọa sợ. Bao gồm Vương Đức Phát và Từ Vi, giờ phút này cũng mạnh mẽ đứng lên.

Đèn trong phòng họp bỗng nhiên bị tắt, nhưng nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy khung cảnh trong phòng họp

" Yên tĩnh, không được động đậy!"

Tiếng hét này của Đường lưu, trực tiếp chấn trụ những nhân vật tai to mặt lớn đang hoảng loạn trong phòng họp, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng hai chúng ta

Nhiệt độ trong phòng, trong giây phút này dường như cũng giảm đi một chút, có cảm giác lạnh căm căm

Ánh mắt của Đường lưu như đuốc, dường như có thể nhìn rõ từng biểu cảm của mọi người trong phòng, trong miệng còn nhẹ nhàng đọc niệm gì đó

" Một, hai... mười lăm người?"

Khuôn mặt mập mạp của Đường Lưu đen lại, lạnh giọng nói:" Còn 1 người nữa đâu rồi!"

Hả?



Lúc bắt đầu ta không hiểu anh ấy nói gì, nhưng mà sau đó phản ứng lại, Đường Lưu đang đếm đầu người

Trong phòng họp này, tính cả ta, Đường lưu và ông lão thân hình to lớn cạnh cửa, tất cả là mười sáu người mới đúng!

Cửa vẫn bị đóng kín, sao lại thiếu mất một người rồi?

Ta và Đường Lưu đứng bên cạnh Vương Đức Phát và Từ Vi, cảnh giác nhìn bốn phía, không cần biết ra sao, bảo vệ tốt cho hai người này mới là nhiệm vụ lớn nhất trong tối nay của hai chúng ta

" Dương lão đi đâu rồi? Vừa rồi còn ở bên cạnh tôi mà, sao chớp mắt đã không thấy đâu rồi?"

Vào lúc này, có một ông già run rẩy nói:" Có quỷ... thật sự là có quỷ?"

Ông già này vừa nói xong, không khí khẩn trương trong phòng họp càng trở lên nồng đậm, nhiệt độ trong phòng dường như lại giảm xuống vài độ, thở ra còn có thể lờ mờ nhìn thấy hơi sương

" Đừng có đi lung tung, ngồi ổn định!"

Lúc này Đường Lưu lại quát lên một câu nữa, trực tiếp lấy la bàn của anh ấy ra, cắn đứt đầu ngón tay, giỏ máu lên trên la bàn

La bàn phát ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, tuy rằng ánh sáng có chút tối, nhưng ít nhất có thể khiến cho phòng họp này sáng lên không ít

Những ông già này vào giờ phút này cũng không dám nói thêm gì, vội vàng ngồi xuống, khẩn trương lo lắng nhìn về phía Đường lưu

Kim la bàn trong tay Đường Lưu vẫn không ngừng chuyển động, giống như bị loạn từ trường, từ đầu đến cuối không hề dừng lại, ta không biết nó có nghĩa là gì, tuy nhìn nhìn sắc mặt khó coi của Đường Lưu, trong lòng ta cũng có chút khẩn trương lên

Vào lúc này, giọng nói vội vàng sợ hãi của Vương Đức Phát vang lên" Ngô...Ngô lão cũng biến mất rồi!"

Nhìn theo hướng ngón tay đang run rẩy của ông ta đang chỉ, chúng ta đồng loạt nhìn về hướng ông già cao to vừa ngã lúc nãy, ông lão có thân hình cao lớn đó quả nhiên cũng không thấy đâu nữa

Con m** nó, thế này thì cũng quá bất thường rồi!

Một người sống sờ sờ, sao có thể không chút dấu vết biến mất như vậy?

Vào lúc trong lòng ta đang nghi hoặc vấn đề này, lại có một ông lão nữa hô lên:" Lão Vương và Lão Lý cũng không thấy đâu nữa, bọn họ vừa rồi còn đứng bên cạnh ta..."



Lúc ta và Đường Lưu nhìn về hướng đó, quả nhiên là lại thiếu mất hai người

Vì vậy, còn lại vài người cũng không ngồi nổi nữa, cũng không quan tâm đến câu dặn dò không cho bọn họ đi lung tung của Đường lưu vừa rồi, sợ hãi hoang mang chạy về phía cửa chính

" Muốn chết, mấy ông lão các người đừng có chạy lulng tung..hả?"

Vào lúc Đường Lưu đang mở miệng mắng, dường như là cảm giác thấy gì đó, la bàn trong tay mạnh mẽ ném về hướng một góc trong phòng. Ta cũng không có chút do dự nào, phối hợp với Đường lưu, trực tiếp như một mũi tên phi ra, một chân đạp về phía góc đó

" Pằng pằng ~"

Theo một tiếng trầm đục vang lên, la bàn của Đường lưu dường như đập vào gì đó, mà một cái đá toàn lực của ta dường như cũng đá vào thứ gì dó

Nhưng mà, cái thứ không nhìn thấy đó, dường như chạy rất nhanh, chỉ để lại hai vết chân máu ở góc phòng họp, ngoài ra không còn gì nữa!

" Cái thứ quỷ gì đó?" Ta nhịn không được hỏi Đường Lưu

Đường Lưu nhìn chằm chằm vào hai vết chân máu, sắc mặt càng khó coi, đang định nói gì đó, sắc mặt nhanh chóng biến hóa nói:" Hỏng rồi!"

Trong phòng họp, đã hoàn toàn yên tĩnh

Không phải những ông già sợ hãi đó đã chạy thoát ra khỏi phòng họp lớn, mà bọn họ cũng biến mất rồi, đồng thời Vương Đức Phát và Từ Vi luôn được hai chúng ta bảo vệ cũng biến mất theo

Trong phòng họp to lớn này, giờ phút này chỉ còn lại ta và Đường Lưu

Vào lúc ta đang lo lắng thì cũng có chút chán nản

Nếu như sơn đen sơn máu và nến mỡ người của ta còn thì ta cũng sẽ không đến mức bị động như thế này

Còn có, tiểu nha đầu đến bây giờ cũng không tới tìm ta, không biết là bị chuyện gì quấn lấy hay là chơi vui quá nên quên hết rồi!

Vào lúc này tuy rằng Đường Lưu nét mặt rất khó coi, nhưng mà dường như cũng đã hiểu ra cái thứ đang ẩn nấp trong bóng tối là gì rồi

" Cái thứ chó nó còn chê, dám chơi trò này trước mặt ông mày?"



Đường lưu dường như có chút tức giận, cắn răng nói:" Mày chơi loại trò chơi đánh lừa con mắt này, là thứ mà ông mày chơi chán rồi có biết không? Biết điều thì nhanh chóng thả người ra, nếu không đợi ông tìm được mày, chắc chắn sẽ khiến mày hồn phi phách tán không có cơ hội đầu thai.!"

Tên mập chết bầm này đến lúc nào rồi đừng có dùng loại ngữ khí này kích động hắn nữa có được không?

Nếu thật sự có cách gì đó, thì anh ra tay đi chứ!

Thứ quỷ quái ẩn dấu trong bóng tối dường như bị Đường lưu kích thích thật, một đôi chân ướt máu bỗng nhiên xuất hiện ở cái bàn cách chúng ta không xa

Bàn chân nhỏ nhắn giống như là chân của trẻ em, đang từng bước đi về hướng hai ta, chỉ có thể nhìn thấy dấu chân mà không thấy người

Đây con m** nó là trêu ngươi đây mà!

Ta toàn thân căng thẳng, chuẩn bị rat ay bất cứ lúc nào, máu của ta cũng có hiệu quả xua đuổi ma quỷ, dù sao giữ nhiều năm đồng thân như thế, thêm vào thân thủ hiện nay của ta, đối phó với một thứ bẩn thỉu chắc là không có vấn đề!

Nhưng là vào lúc này, Đường Lưu bỗng nhiên quay đầu nói với ta:" Em họ, em ra ngoài xem tình hình bên ngoài, trong này giao cho anh đi!"

" hả?" ta nghi ngờ nhìn về phía Đường Lưu

Đường Lưu híp mắt nhìn về phía bước chân nhỏ nhắn đang dần đi về hướng chúng ta, ngữ khí mang chút cổ quái nói:" Anh đối phó với loại quỷ quái này được, anh lo lắng người nào đó đến từ Thượng Kinh đã rat ay với những người khác, em nhanh chóng đi tìm tiểu nha đầu, bảo tiểu nha đầu lôi những tên đó ra...yên tâm, anh tuyệt đối không có vấn đề gì đâu!"

Rất hiển nhiên, giờ phút này Đường Lưu cố ý đuổi ta ra ngoài

Những việc phát sinh tiếp theo, anh ấy không muốn cho ta nhìn thấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.