Sở Tùy Phong ấn chuông cửa, có người giúp việc ra mở. Tiếng đàn thư giãn lay động lòng người bay bổng khắp phòng. Từ khe cửa khép hờ Sở Tùy Phong có thể nhìn thấy Tô Thời ngồi thẳng lưng chơi đàn trước cây đàn piano. Sở An Thành thì đừng ở bên cạnh hướng dẫn chỉ bảo. Còn em dâu Tô Vy Trần, bụng cô ấy đã hơi nhô cao, đang ngồi dựa vào sofa đan chiếc áo len nhỏ màu hồng. Đang là buổi chiều, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm, yên lặng chiếu sáng lên mặt đất. Cuộc đời cũng chỉ như vậy, ấm áp vui vẻ, hai người ở cạnh bên nhau. Hình ảnh này khiến gương mặt của người nào đó lướt qua trong đầu Sở Tùy Phong. Tối đó, Sở Tùy Phong nhâm nhi rượu với Sở An Thành, nhìn bóng dáng Tô Vy Trần rời đi, anh ấy có vẻ đăm chiêu trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ hai người chưa từng cãi nhau sao?” Sở An Thành nghe xong liền bật cười: “Đương nhiên là có rồi. Hôm qua còn cãi nhau vì chuyện ai rửa bát nữa.” Sở Tùy Phong hứng thú truy hỏi: “Sau đó thì sao?” Sở An Thành nhún vai: “Oẳn tù xì, ba ván định thắng thua, ai thua người ấy rửa bát.” Nhưng sự hạnh phúc trong đáy mắt anh lại tuôn trào như nước, muốn che giấu cũng không giấu được. Sở Tùy Phong nhấp một ngụm rượu: “Kết quả thì sao?” Mặt Sở An Thành thất bại: “Em yên lặng đi rửa bát.”
Sở Tùy Phong bật cười thành tiếng. Bỗng dưng anh cảm thấy cuộc sống sau khi hết hôn hình như cũng không quá tồi tệ. Uống thêm mấy ngụm rượu nữa, Sở Tùy Phong mới nói mục đích đến đây hôm nay: “Chú có muốn suy nghĩ một chút chuyện đến Sở thị không? Đương nhiên trường học đàn của chú vẫn có thể tiếp tục.” Sở An Thành lắc đầu, mỉm cười nói: “Bây giờ em rất tốt. Không phải lo cơm áo, vui vui thì đến trường dạy bọn trẻ.” Sở Tùy Phong nói: “Anh biết. Nhưng chú là người nhà họ Sở, Sở thị cũng có phần của chú.” “Từ nhỏ đến lớn em luôn mơ ước có một gia đình, một gia đình thuộc về em.” Sở An Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, sống cùng người mình yêu, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm tối, cùng nhau đi bộ hóng gió, cùng nhau xem phim, cùng nhau nghe nhạc, nói những câu chuyện không có hồi kết, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, cùng nhau trải qua những ngày tháng tươi đẹp, cuộc sống ấm áp đơn giản…” “Bây giờ, tất cả mơ ước của em đều đã làm được rồi.” Sở An Thành mỉm cười nhàn nhạt. “Làm người không thể quá tham lam. Cho nên anh hai, gánh nặng nhà họ Sở, có anh gánh vác, em cũng bỏ xuống rồi.” Cơ thể Sở Tùy Phong chấn động, đây là lần đầu tiên Sở An Thành gọi anh là anh hai. Lần mời mọc này đương nhiên thất bại. Suy nghĩ đến mời ba lần của Sở Tùy Phong cũng phá sản từ đây. Nhưng mà cuộc sống gia đình hạnh phúc của Sở An Thành đã kích thích Sở Tùy Phong. Đương nhiên, thứ kích thích anh không chỉ có một mình Sở An Thành, còn có đám người Tưởng Chính Nam, Nhiếp Trọng Chi, Hạ Bồi An, Lộ Chu Dịch, mãi đến sau này khi anh cuối cùng cũng kết hôn. Còn về hôn lễ của Sở Tùy Phong, thì lại là một câu chuyện khác!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]