Sau sự việc này, Tô Vy Trần cố gắng trốn tránh ở chung một không gian với Sở An Thành.
Ngay cả Tô Thời cũng mẫn cảm cảm giác được sự bất thường giữa hai người họ, thằng bé lén hỏi cô: “Tô Vy Trần, chị với Sở sư huynh sao vậy? Sao em cảm thấy giữa hai người cứ lạ lạ.”
Tô Vy Trần giả vờ nghe không hiểu, nói giảm nói tránh: “Cái gì thế nào? Chị với Sở sư huynh của em vẫn luôn như thế mà, không tốt cũng chẳng xấu. Sao em lại hỏi thế?”
Tô Thời nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
Tô Vy Trần trả lời chắc như đinh đóng cột: “Thật hơn trân châu. Không tin em đi hỏi Sở sư huynh của em mà xem.”
Lúc này Tô Thời mới tin, vò đầu: “Được rồi, vậy em đi đánh đàn.”
Hôm đó công việc chụp hình kết thúc sớm, khi Đinh Tử Phong đưa Tô Vy Trần về nhà, Tô Thời đi học vẫn chưa về, cả căn nhà yên tĩnh đến độ không có lấy một âm thanh.
Tô Vy Trần lấy một chai nước trong bếp ra ném cho Đinh Tử Phong: “Gần đây có thể bảo Điền Dã sắp xếp cho em nhiều hoạt động chụp ảnh hơn không?”
Đinh Tử Phong ngạc nhiên nói: “Bây giờ việc của em chưa đủ nhiều à? Gần như ngày nào cũng chụp.” Làm anh cũng phải theo đuôi, bận đến nỗi xoay vòng vòng.
Tô Vy Trần thở dài: “Không phải anh nói em hoa tàn ít bướm sao? Nhân lúc chưa hết thời phải tích góp thêm chút vốn. Sau này Tô Thời đến học viện âm nhạc ở nước ngoài, nếu có thể xin được học bổng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-qua-duong-than-thuoc/451732/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.