Mười năm trước, Lạc Hải.
Tiếng đàn róc rách như tiếng suối chảy. Lương Niệm Tĩnh yên lặng đẩy cửa đi vào phòng đàn, ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cây đàn piano, đặt một ly nước ấm vừa phải xuống.
Tiếng nhạc tuyệt vời tuôn ra từ đôi bàn tay linh hoạt của Sở An Thành, Lương Niệm Tĩnh vô cùng thưởng thức: "An Thành, bố con đã bàn bạc với giáo viên piano của con rồi, muốn báo danh cho con ở cuộc thi piano thanh thiếu niên quốc tế do Đức tổ chức."
Tiếng đàn đột ngột ngừng lại. Sở An Thành lạnh lùng ngẩng đầu: "Con không đi tham gia cuộc thi."
Lương Niệm Tĩnh thở dài: "An Thành, con đừng như thế, dù thế nào ông ấy cũng là bố con."
Sở An Thành phẫn nộ phản bác: "Con không có bố, con riêng là người không có bố! Còn nữa, con đàn không phải vì ông ta."
Sở An Thành năm mười tám tuổi, đang ở độ tuổi phản nghịch nhất đời nguwoif, mỗi một câu nói đều giống như gai nhọn. Bà Sở thử nói chuyện với anh: "An Thành, bố con cũng là muốn tốt cho con..."
Sở An Thành cười lạnh chế giễu: "Phải, vì tốt cho con, cho nên mới khiến con hiến tủy cho con trai nhà ông ta..."
"An Thành ––" Lương Niệm Tĩnh ngắt ngang lời nói của anh. Rất lâu sau, bà ấy lại thở dài: "Vì sao bây giờ con lại trở nên cực đoan như vây? Trước kia con không như thế! Lúc nhỏ con rất ngoan rất nghe lời..."
"Đó là vì con không biết ông ta có một gia đình khác bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-qua-duong-than-thuoc-2/3115132/chuong-3044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.