Chương trước
Chương sau
Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Thầm vẫn đưa tay nhận lấy thanh kiếm.

Khi mọi người nghĩ rằng trong bầu không khí "Tôn Thượng nhận kiếm" này phải có một màn múa kiếm tuyệt diệu nào đó?

Thì Cố Thầm điềm tĩnh thu kiếm lại, rồi không nhanh không chậm hỏi: "Phòng hóa trang ở đâu?" Biểu diễn tại chỗ thì thôi đi.

Lệ Tĩnh Vi: "..." Thật vọng ghê, cái cảnh đón tiếp Tôn Thượng này cô đã tưởng tượng từ lâu rồi.

Sau khi thỏa mãn niềm đam mê diễn xuất, Lệ Tĩnh Vi lập tức vào trạng thái làm việc, sắp xếp: "Tiểu Vương, dẫn thầy Cố đến phòng hóa trang làm tạo hình." Cô đã hứa sẽ không tiết lộ thân phận anh dâu.

"Tổng hợp lại sắp xếp lại cảnh quay ngoại cảnh này, cố gắng hôm nay quay hết cảnh của Tạ Tĩnh Uyên."

Rồi đưa kịch bản của Tạ Tĩnh Uyên cho Cố Thầm, nói: "Thầy Cố, lúc hóa trang có thể xem trước, đến lúc quay tôi sẽ chỉ đạo diễn xuất."

"Được." Cố Thầm cầm lấy, cảm thấy thực sự là một cuốn mỏng, vai diễn không nhiều.

Trường quay bận rộn, Lệ Tĩnh Vi cũng không chú ý nhiều đến Cố Thầm, chỉ lo sắp xếp từng việc một, rồi tranh thủ thời gian chỉ đạo cảnh quay của nam nữ chính.

Nhưng mọi người trong đoàn phim vẫn đang trong trạng thái sốc, trợ lý quay phim thường xuyên quay đầu nhìn về phía phòng hóa trang tạm thời, không kìm được hỏi nhỏ: "Đạo diễn Lệ, thầy Cố này là người hôm qua múa kiếm trên đỉnh núi sao?"

Lệ Tĩnh Vi cười gật đầu: "Đúng."

Trợ lý quay phim che miệng: "Trời ơi, cô làm sao mời được anh ấy thế? Là người bình thường à? Hay là diễn viên đóng thế?" Hôm qua họ xem video, đã thấy phong thái và khí chất của Cố Thầm rất hoàn hảo nhưng hôm nay gặp trực tiếp, không ngờ mặt mũi cũng hoàn hảo, trạng thái này, hoàn toàn đánh bại Dư Miểu 30 tuổi.

Lệ Tĩnh Vi khiêm tốn: "Thầy Cố là người bình thường, chỉ đến diễn vai phụ cứu cảnh thôi, lát nữa anh ấy diễn không tốt mong mọi người thông cảm."

Phó đạo diễn nghe vậy, đơn giản chen vào: "Làm tốt lắm."

Trong đoàn phim chắc chắn có fan của Dư Miểu, tối qua sự việc bị tiết lộ, một đám fan bị dẫn dắt, chỉ trích đạo diễn cố ý nhắm vào làm phó đạo diễn cũng rất khó xử, vì anh cũng luôn cảm thấy Dư Miểu không diễn tốt vai này, nhiều lần bị Dư Miểu làm ngắt quãng. Đạo diễn Lệ bây giờ lập tức giải quyết hoàn hảo vấn đề diễn viên như thế anh cũng cảm thấy thoải mái.

Lệ Tĩnh Vi cũng hiểu, đơn giản nói: "Không sao, tối qua tôi đã cho người điều tra việc đó rồi."

Nói xong, cô ngẩng đầu vỗ tay: "Nào nào nào, mọi người bắt đầu làm việc nào!"

Trong phòng hóa trang, Cố Thầm lật xem kịch bản, vị tiên tôn được tôn kính trong giới tu chân tên là Tạ Tĩnh Uyên, được coi là người đứng đầu dưới cảnh giới phi thăng, các nhân vật phong vân cùng thời đều đã ngã xuống, chỉ còn lại mình anh cô độc ngàn đời, cho đến khi nhận một đồ đệ "phế vật" có tính cách tinh nghịch, suốt ngày gây chuyện như nam chính.

Phần diễn của anh thực sự không nhiều nhưng không chỉ là "ba cảnh" mà là ba phân đoạn.

Phân đoạn đầu tiên là cảnh trong nhà, là trong tiên điện của anh ta, cảnh anh chỉ dạy nam chính, chỉ dạy hơn mười lần nhưng mỗi lần chỉ có một hai câu nhưng phải đạt được hiệu quả chỉ dẫn nam chính.

Phân đoạn thứ hai là ngoại cảnh ở đây, là cảnh đánh nhau của anh ta. Vì là người đứng đầu dưới cảnh giới phi thăng nên cảnh đánh nhau của anh ta rất nặng, độ khó rất cao, nên để tiện cho diễn viên, kịch bản đã cắt nhỏ các động tác của anh ta.

Cố Thầm chú trọng xem phần đánh nhau tiếp theo, xem một lát còn lấy bút ghi chú lại.

Nhà tạo hình làm xong bộ tóc giả cho anh, lại bắt đầu trang điểm, nói: "Thầy Cố, phiền anh nhắm mắt lại một chút." Anh đã trang điểm cho nhiều ngôi sao, liếc nhìn kịch bản của Cố Thầm thì thấy kỳ lạ, ghi chú của thầy này sao lại giống diễn viên chuyên nghiệp thế? Chẳng lẽ cũng là người tốt nghiệp trường chuyên sao?

Tạo hình này mất cả mấy chục phút mới xong, Cố Thầm bắt đầu cảm thấy buồn chán. Trang điểm xong, anh cầm kịch bản đã ghi chú đi ra, cảm thấy cần phải giải quyết chuyện này sớm.

"Đạo diễn Lệ." Vừa nghe thấy Cố Thầm gọi một tiếng, Lệ Tĩnh Vi lập tức quay đầu.

Sửng sốt.

Cô vừa rồi nói thẳng Cố Thầm là Tạ Tĩnh Uyên cũng là có ý thuyết phục, dù sao cổ trang và hiện đại có khoảng cách, trong lòng cô thực ra cũng lo lắng Cố Thầm không hợp với tạo hình cổ trang.

Nhưng bây giờ tạo hình xong, cô lập tức có cảm giác... Cố Thầm không giống người trong thực tế. Người trước mắt mặc một thân áo trắng, đội mũ cao rộng, trang phục của Tạ Tĩnh Uyên dường như được thiết kế riêng cho anh, hoàn toàn thể hiện khí chất tiên tôn. Mày dài chạm tóc mai, mắt không nhiễm bụi trần, phong thái đoan trang mang theo vẻ tiên khí mờ ảo, môi mỏng mang một độ cong lãnh đạm, khiến người ta cảm thấy không dám lại gần.

Thật sự là tôn thượng đích thân đến rồi!

Tác giả nguyên tác kiêm biên kịch hiện trường, lúc nãy nghe mọi người khen thì không có cảm giác gì quá lớn nhưng giờ thấy Cố Thầm, cô không khỏi che miệng, chẳng phải là đã mang Tạ Tĩnh Uyên từ trong sách của cô ra đây sao?

"Khụ khụ." Một lúc sau, Lệ Tĩnh Vi cuối cùng cũng hoàn hồn, ho nhẹ hai tiếng nói: "Thầy Cố, thầy hãy học các động tác với thầy Từ, người chỉ đạo võ thuật và nghe họ giải thích về cách sử dụng dây cáp nhé."

Khí chất và khí thế hoàn toàn khớp rồi nhưng trong lòng Lệ Tĩnh Vi vẫn có hơi lo lắng, người chưa từng luyện tập thường không sử dụng tốt dây cáp, nếu anh dâu không quen thì có phải sẽ phải luyện một thời gian không? Có vẻ không thực tế.

"Được." Dưới ánh mắt lo lắng của Lệ Tĩnh Vi, Cố Thầm nhẹ nhàng đáp lại.

Cố Thầm hỏi người chỉ đạo võ thuật: "Thầy Từ, tôi cần làm gì?"

Người chỉ đạo võ thuật hôm qua đã thấy Cố Thầm múa kiếm, vì anh ấy là chuyên gia nên giờ anh ấy còn phấn khích hơn người khác, xoa tay nói: "Sau khi thấy thầy múa kiếm, tôi thấy các động tác mà tôi thiết kế trước mặt thầy thực sự là trò trẻ con, thầy có thể đưa các chiêu thức hôm qua của thầy vào biểu diễn không? Nếu cần tiền bản quyền, đạo diễn Lệ chắc chắn sẽ không tiếc."

Vì người chỉ đạo võ thuật đã nói vậy, Cố Thầm cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đưa ra ý kiến: "Vậy có thể quay liền mạch một lần được không?"

"Hả?" Người chỉ đạo võ thuật sững lại, chợt không hình dung ra được: "Làm sao để quay liền mạch một lần đây? Khó lắm đấy."

Bay lên bay xuống bằng dây cáp mà còn phải làm động tác, độ khó rất cao, trước đây để phục vụ cho Dư Miểu, anh đã cắt nhỏ phần đánh nhau của Dư Miểu thành nhiều đoạn, cuối cùng vẫn phải tranh cãi xem có nên dùng diễn viên đóng thế cho các động tác khó không.

Cố Thầm đưa cho anh ta xem ghi chú đã đánh dấu: "Thế này, rồi thế này kết nối lại..."

"Thế này..." Dù hôm qua đã thấy người này tài năng thế nào, lúc này người chỉ đạo võ thuật cũng phải nhìn anh với ánh mắt kính trọng và kinh ngạc, nuốt nước bọt, giơ ngón cái lên nói: "Thầy... thật là dũng cảm, dám thách thức bản thân." Làm thế này, chẳng phải là bay lên luôn sao.

Anh uyển chuyển nói: "Hay thầy thử dây cáp trước nhé?" Đây thật sự không phải là động tác mà người bình thường có thể làm được đâu.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của người chỉ đạo võ thuật, Cố Thầm cũng không nói gì, gật đầu nhẹ nhàng: "Được."

Người chỉ đạo võ thuật và giáo viên dạy dây cáp cùng mặc thiết bị cho Cố Thầm, giải thích: "Thầy hãy làm thế này..."

Anh giảng giải cẩn thận, Cố Thầm cũng lặng lẽ lắng nghe, xong, anh lo lắng nhìn Cố Thầm, hỏi: "Thầy... hiểu chưa? Có thắc mắc gì không?"

Cố Thầm nói: "Bắt đầu đi."

Giáo viên dạy dây cáp nói: "Vậy chúng ta thử trước nhé, thầy cẩn thận."

Lời vừa dứt, họ thấy Cố Thầm nhẹ nhàng bay lên tại chỗ, hai thầy giáo đồng loạt kêu lên: "Ôi trời." Chưa kịp hết ngạc nhiên, Cố Thầm đã bay trở lại một cách điêu luyện.

Cố Thầm nói: "Thầy Từ, có thể bắt đầu quay chưa?"

Thầy chỉ đạo võ thuật nhìn cách Cố Thầm thử dây cáp nhẹ nhàng, không còn nghi ngờ gì nữa, không khỏi nói: "Phương án của thầy chỉ cần thầy làm được thì hoàn toàn không vấn đề, hơn nữa như vậy chúng ta lại dễ dàng hơn, lát nữa chúng ta chờ mấy đạo diễn đến thảo luận chi tiết nhé."

Cảnh quay của nam nữ chính đã xong, ban đầu đây là cùng một cảnh ngoại cảnh, đến cảnh của Dư Miểu rồi nhưng vì vấn đề cá nhân của anh không có trong kế hoạch hôm nay, giờ lại đưa vào, mấy phó đạo diễn đều thở phào nhẹ nhõm, nếu không tiến độ chậm quá.

Vì vậy khi họ đến thảo luận về phần của Cố Thầm, Cố Thầm không có gì phản đối, tất nhiên, với điều kiện là Cố Thầm phải diễn liền mạch một hơi.

Lệ Tĩnh Vi và mấy đạo diễn nhiều lần thảo luận với Cố Thầm và thầy chỉ đạo võ thuật về động tác, vị trí đứng, sự phối hợp của diễn viên quần chúng... quay liền mạch một lần không thực tế, cuối cùng quyết định quay ba đoạn.

Hai đoạn đầu dễ dàng hoàn thành, chỉ có đoạn cuối là cảnh đánh nhau chính, Lệ Tĩnh Vi lại nhiều lần dặn dò: "An toàn là trên hết."

Động tác phối hợp của diễn viên quần chúng và vai phụ đã được tập dượt từ trước khi thay diễn viên, không khó, giờ tất cả trông cậy vào Cố Thầm.

Đây là cảnh nổi tiếng của Tạ Tĩnh Uyên, người mạnh nhất tiên môn đánh bại tất cả, xung quanh có nhiều máy quay, Lệ Tĩnh Vi nhìn vào màn hình giám sát, nói: "Ba hai một, diễn!"

Chỉ thấy Cố Thầm từ từ nhảy lên từ đỉnh núi, nhờ dây cáp đỡ, anh như đi trên mặt đất giữa không trung.

Họ nhìn anh từ dưới núi, lúc này trời nhiều mây, mặt trời  phần lớn bị che khuất, chỉ có vài tia sáng xuyên qua kẽ mây, và dưới núi "ma quân áp sát", anh như bay từ trên trời xuống, một thân áo trắng tinh, gió thổi áo bay phấp phới, càng tôn lên thần thái cao vút.

Ánh mắt anh bình thản, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng khi cầm kiếm tới, khí thế mạnh mẽ làm người ta cảm thấy anh là kẻ mạnh nhất thế gian.

Lệ Tĩnh Vi nhìn anh bay qua bay lại trên không trung, không giấu được sự phấn khích, đây chính là cảm giác cô muốn! Kẻ mạnh thực sự không cần lúc nào cũng thể hiện mình là kẻ mạnh. Tạ Tĩnh Uyên thực sự thì nên thế này, thong dong bước đi, trong nháy mắt tiêu diệt hết ma quái.

Lệ Tĩnh Vi đang xem biểu diễn, còn các nhân viên lúc này không quan tâm nhiều đến diễn xuất, họ càng xem càng kinh ngạc.

A a a!!! Người này thực sự biết bay sao! Có thể bay thế này sao? Không cần dừng lại à? Thật sự có người có thể bay một hơi thế này? Còn bay đẹp như vậy? Đây thật sự là sức mạnh cốt lõi của con người? Đây là tiên nhân hạ phàm phải không?

Thầy chỉ đạo võ thuật thì lo lắng nhìn sự phối hợp của vai phụ và diễn viên quần chúng, sợ rằng có đoạn nào đó bị trật nhịp, thấy một diễn viên quần chúng lúng túng, lòng anh thắt lại nhưng thầy Cố này, lại tiếp nối không chút ngừng nghỉ? Kiếm pháp của anh thực sự có thể tùy theo động tác của đối thủ mà ứng biến? Kiếm pháp này, thực sự trôi chảy đến mức không giống như đang diễn?

Thật vậy, cảnh lớn này thực sự không giống như đang diễn... Thực sự là Tiên Tôn đại sát tứ phương!

Cả trường quay biến thành cảnh ngồi xem Cố Thầm bay qua bay lại, sau đó toàn bộ mọi người rơi vào trạng thái ngây ngẩn.

Giáo viên phụ trách dây cáp lẩm bẩm: "Tôi thấy... không phải lo về vấn đề an toàn, mà nên lo lắng nếu dây cáp không giữ chặt... Thầy Cố có bay mất luôn không?"

Lệ Tĩnh Vi còn chưa hoàn hồn, Cố Thầm đã vững vàng hạ xuống đất, xoay kiếm, đặt kiếm sau lưng, rồi quay lại nhìn vào ống kính.

Lệ Tĩnh Vi nhìn vào màn hình giám sát, ánh mắt thờ ơ nhưng uy nghiêm của Cố Thầm làm cô rùng mình, cô như thực sự cảm thấy như bị một cường giả tiên môn nhìn chằm chằm. Cảm giác áp lực từ trong tiểu thuyết quả thật là có tồn tại! Chẳng lẽ kiếp trước anh dâu thực sự là cường giả tiên môn sao?

Lệ Tĩnh Vi hoàn hồn, hô: "Cắt!"

Cô đứng dậy, đến trước mặt Cố Thầm, hít một hơi sâu rồi nói: "Thầy Cố, thầy thật sự chưa từng diễn xuất sao?" Khí thế này, không một diễn viên nào cô từng gặp có thể sánh bằng.

Cố Thầm cười nhẹ, nói: "Có thể là đã từng diễn rồi."

Rồi anh trả kiếm lại cho cô, nói: "Đạo diễn Lệ, đã diễn xong rồi, cần quay lại không? Hoặc có cần thêm cảnh nào không?"

Các đạo diễn và nhân viên lúc này mới hoàn hồn nhưng vẫn còn chút ngơ ngác, nói: "Đã xong rồi sao? Nhanh vậy?" Chuẩn bị mấy tiếng chỉ diễn có hai phút thôi sao?

"Chắc mọi người đã quen với tiến độ của thầy Dư rồi hahaha, kết thúc nhanh vậy mà còn không vui à?"

"Ôi không muốn kết thúc đâu, thầy Cố tuyệt vời quá! Thần tiên giáng trần! Có thể thêm cảnh cho thầy Cố không? Thêm cảnh đánh nhau đi."

Lệ Tĩnh Vi và các đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi, tìm kiếm những khuyết điểm có thể có, dù sao cũng có rất nhiều diễn viên quần chúng, có thể xảy ra sự cố.

Tuy nhiên, họ phát hiện... kiếm pháp thần bí của thầy Cố có thể cứu cả những tình huống của diễn viên quần chúng? Dù là động tác thiết kế hay không, anh đều có thể xử lý một cách hoàn hảo?

Hơn nữa, ánh sáng và bóng râm khi Cố Thầm xuất hiện thật hoàn hảo, khó có thể có điều kiện ánh sáng tốt hơn nếu quay lại.

Lệ Tĩnh Vi vốn chỉ mời Cố Thầm đến làm khách mời, lúc này thật sự không dám yêu cầu anh quay lại để xem liệu có tốt hơn không.

Các đạo diễn nhìn nhau: "Đã... xong rồi sao?" Cảm giác không thực tế chút nào?

Thần tiên xuất hiện chỉ hai phút thôi sao? Ngứa tay, muốn thêm cảnh nhưng vừa từ chối thêm cảnh cho Dư Miểu, vậy có ổn không?

Nhưng xem thần tiên diễn mà chỉ được xem hai phút thì tiếc quá!

Một đạo diễn mở miệng: "Thầy Cố, có thể..."

Cố Thầm gật đầu nói: "Vậy kết thúc đi, không còn sớm nữa, tôi vẫn chưa đọc sách hôm nay, tôi cũng nên về rồi." Khách mời thì phải giống khách mời.

Phó đạo diễn: "..." Thầy có nghĩ đến hiệu quả thầy vừa tạo ra không? Sao lại nghĩ đến chuyện về đọc sách nữa?

"Thầy có từng nghĩ đến việc làm diễn viên chuyên nghiệp không?" Một phó đạo diễn khác trực tiếp mời, hy vọng: "Dù ở đây không thể thêm cảnh nhưng tôi đang chuẩn bị một bộ phim, mời thầy làm nam chính được không? Đạo diễn Lệ trả thầy bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi."

Cố Thầm nói: "...Không cần." Đạo diễn Lệ không những không trả thù lao, còn đưa thêm 50 triệu, tốt hơn là về sớm nghỉ ngơi.

Có người vẫn không từ bỏ: "Thầy Cố, thêm WeChat đi, tôi có thể viết kịch bản riêng cho thầy, thầy thích thể loại nào..."

"Thầy Cố..."

Thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh Cố Thầm, Lệ Tĩnh Vi vội cứu anh: "Thầy Cố chỉ là khách mời, chỉ khách mời lần này thôi..."

"Nào nào, thầy Cố, xe đã sắp xếp rồi, thầy đi tẩy trang đi." Trời ạ, nếu anh dâu thật bị những đạo diễn này lừa đi đóng phim, ông nội sẽ đánh chết cô, anh cô cũng sẽ đánh chết cô.

Đợi đến khi Cố Thầm tẩy trang xong và an toàn lên xe, Lệ Tĩnh Vi mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cô mới có thời gian xem tin nhắn từ trợ lý.

Trợ lý đã điều tra ra, người tiết lộ thông tin tại phim trường chính là một nhân viên, từ Weibo của người này có thể thấy cô ta luôn là fan của Dư Miểu, nên các phát ngôn đều đứng về phía Dư Miểu và bóp méo sự thật, còn thông tin về việc chấm dứt hợp đồng là do một nhân viên của phòng làm việc Dư Miểu "vô tình" tiết lộ.

Còn về việc dư luận phát triển, không chắc phía phòng làm việc của Dư Miểu có thúc đẩy không, chỉ có thể nói... vài tài khoản quảng cáo đều do phòng làm việc của anh nuôi dưỡng, tất nhiên phải giúp Dư Miểu nói chuyện.

Lệ Tĩnh Vi xem thêm một video từ góc quay xa, nhìn từ góc xa, màn biểu diễn của Cố Thầm càng trực quan và ấn tượng hơn, bộ áo trắng và kiếm pháp tuyệt vời, thật sự đáng kinh ngạc.

Giờ đã có chứng cứ và nội dung thuyết phục hơn, dù Dư Miểu có thúc đẩy dư luận hay không cũng phải trả giá, không thể không diễn mà vẫn làm "ánh trăng sáng" trong lòng các fan sách, hút cạn máu của nhân vật này được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.