Chương trước
Chương sau
Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu

Tác giả: Ninh Dực

Edit: Quá khứ chậm rãi

Vừa mới truyền tin về "ông Cố" ra, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người tại hiện trường, họ đều thì thầm bàn tán, suy đoán.

Không phải là do người này đưa ra mưu kế như vậy, mà là vì Lệ Mặc Dung có thể phản công quyết liệt, đưa Lăng Vĩ Quang vào tù, không thể thiếu sự hỗ trợ của lực lượng phía sau.

Nếu không phải ông Lệ ra tay thì vị "ông Cố" này là ai...

Người ta nghĩ đến đầu tiên là chi họ của Cố Trọng Mậu nhưng Cố Trọng Mậu là người chỉ biết lợi ích, không giống như người sẽ can thiệp vào vụ ly hôn phiền phức, còn làm mất lòng nhà họ Lăng, hơn nữa trong nhà tổng không có người lớn tuổi như vậy.

Ngược lại, có một số người trẻ tò mò, nhớ đến vị thần bí trong giới giải trí mà Chung Thịnh từng nói là kẻ lừa đảo, cuối cùng lại đưa Chung Thịnh vào tù, họ thì thầm nói đùa: "Có khi nào là vị anh Cố trong giới giải trí đó không?"

Những người lớn trong giới kinh doanh ít quan tâm đến chuyện này, nghe cũng chỉ thoáng qua, nhíu mày nói: "Trẻ con biết gì, cái gọi là anh Cố đó chỉ là một người trẻ tuổi không đáng tin, làm loạn trong giới giải trí, ông Lệ ghét nhất loại người như vậy."

"Đúng vậy, năm đó cô Lệ muốn làm diễn viên, ông cụ không đồng ý, cuối cùng cô mới làm đạo diễn."

"Có thể ngồi uống trà với ông Lệ còn có khả năng chỉ dẫn cô Mặc Dung, chắc chắn phải là một người cao tuổi, vị trí cao và quyền lực như ông Lệ."

Nhưng không phải là Cố gia ở phía Nam thì là gia đình nào đây? Buổi tiệc sau lễ cắt băng hôm nay khiến mọi người giữ lại một sự nghi ngờ.

Còn những người trẻ lại tò mò về cái anh Cố thần bí trong giới giải trí kia, thậm chí hỏi Cố Hằng: "Hằng thiếu, anh Cố kia không phải người nhà của các cậu, vậy cậu có biết anh Cố thần bí trong giới giải trí trước kia là ai không?"

Cố Hằng thực ra cũng không hiểu rõ chuyện của Cố Thầm nhưng anh rất coi thường giới giải trí và các nghệ sĩ, hơn nữa khi Cố Thầm và Chung Thịnh có chuyện, bố và anh cả cũng nhắc nhở anh ta là đừng nói rằng người đó là Cố Thầm vì sợ mất mặt, nên anh bèn nói: "Không biết, nhà chúng tôi không có người này, có nhiều người họ Cố lắm, không phải ai họ Cố cũng là người nhà chúng tôi đâu."

Nhưng trong lòng anh cảm thán, giá như người họ vừa nhắc đến là người của nhánh nhà mình thì tốt biết bao, nhà họ Cố đang rất cần một trưởng bối có thể cùng trò chuyện với ông Lệ, có trọng lượng như vậy.

*

Sáng sớm mùa xuân, trong núi luôn có một lớp sương mù mỏng, Cố Thầm mặc một bộ đồ thể thao màu trắng rộng rãi, mang theo kiếm lên núi, đi bộ đến một bãi đất rộng trên đỉnh núi, hít thở không khí trên đỉnh núi.

Thực ra nồng độ CO2 vào buổi sáng rất cao nhưng khi thức dậy vào sáng sớm đi vào núi, luôn có cảm giác không khí trong lành, hít thở thoải mái, có lẽ vì con người cần thư giãn tự nhiên.

Anh nhanh nhẹn rút kiếm Hồng Vũ ra, bắt đầu múa kiếm trong sương mù mỏng manh đối diện với ánh bình minh.

Từ khi nhận được kiếm, anh đã luyện tập vài ngày trên núi Tùng Hạc, mỗi chiêu mỗi thức càng luyện càng thuận tay, mặc dù không có sức mạnh phi khoa học, nhưng dường như anh đã tìm lại được cảm giác.

Nhưng hôm nay, từ dưới núi xa xa truyền đến tiếng người ồn ào, nơi này tầm nhìn rộng rãi, từ góc nhìn của anh nhìn xuống, có thể thấy một nhóm người đang đi lên núi, dừng lại ở một đoạn giữa sườn núi.

Vì mắt anh ít khi bị hại bởi các sản phẩm điện tử nên thị lực rất tốt, khoảng cách xa như vậy cũng có thể thấy họ đang quay phim.

Nhưng thấy họ không có ý định lên đây, Cố Thầm lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc của mình.

Khi anh múa xong một bộ kiếm pháp, trời đã sáng rõ, anh cảm thấy cũng đạt được hiệu quả rèn luyện, lập tức thu kiếm lại và đi xuống núi bằng con đường bên kia.

Lệ Tĩnh Vi dẫn team lên núi quay phim, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi. Ngọn núi này do Lệ Đình Khâm phát triển để nghiên cứu và trồng một số loại thực vật quý hiếm, bảo vệ sinh thái rất tốt, có nhiều điểm quay phim đẹp. Cô tranh thủ lớp sương mù này quay được một số cảnh tuyệt đẹp của nam nữ chính.

Hai diễn viên chính tuy là tân binh chưa đóng nhiều phim nhưng vì là tân binh nên rất nghe lời, dễ dàng làm theo ý cô. Hơn nữa hai diễn viên trẻ này rất có thần thái, rất phù hợp với hình tượng nam nữ chính vừa mới ra giang hồ vừa ngây ngô nhưng đầy khí phách trong nguyên tác.

Không còn Dư Miểu, tiến độ của vài cảnh quay nhanh hơn cô nghĩ nhiều, điều này cũng làm tâm trạng cô khá hơn sau những phiền toái do Dư Miểu gây ra.

Nhưng lúc này, cô lại nhận được cuộc gọi từ người quản lý của Dư Miểu là Lương Lộ. Cô có dự cảm không lành, nói lớn: "Tạm dừng một chút." Rồi mới nghe máy.

Đối phương nói: "Cô Lệ, về kịch bản của thầy Dư, tôi cũng đã xem kỹ, ý kiến của tôi giống với thầy Dư, vẫn phải sửa lại."

Quả nhiên, Lệ Tĩnh Vi lạnh lùng nói: "Chị Lộ, về chuyện này tôi nghĩ tôi đã bày tỏ rõ ràng ý kiến của mình từ trước rồi."

Lương Lộ lại có lý lẽ: "Cô Lệ, xin hãy tin tưởng chúng tôi. Những biên kịch viết kịch bản cho thầy Dư đều là những người từng đoạt giải, sửa lại kịch bản của cô vốn xuất phát từ văn học mạng, tin rằng không có vấn đề gì. Hơn nữa, cô mời thầy Dư tới cũng không phải để đóng vai phụ chứ?"

Lệ Tĩnh Vi kiên quyết: "Cô Lương, hợp đồng viết thế nào thì cứ theo đó mà làm, được không?" Cô nghĩ, cô mời anh ta tới đóng vai phụ đấy là vì vai diễn này quá bí ẩn, cần để lại nhiều khoảng trống. Nhưng anh ta lại có lượng fan lớn, sự kỳ vọng của fan cũng cao, vì vậy cô mới mời một "ảnh đế" có diễn xuất thần sầu như vậy.

Bên kia, Lương Lộ cười khẽ dứt khoát nói: "Nếu cô không chịu thì tôi sẽ mời người khác nói chuyện với cô." Rồi dứt khoát cúp máy.

Lệ Tĩnh Vi nhíu mày, trước đây cô có thể giành giải thưởng cho người mới vì cô luôn sử dụng những người mới nhưng càng làm trong ngành này càng hiểu rằng một bộ phim đầy rẫy những sự chỉ trỏ từ nhiều phía.

Nên không có gì bất ngờ, cô lập tức nhận được cuộc gọi từ nhà đầu tư: "Tiểu Lệ, nghe nói không thể giao tiếp được với Chị Lộ? Chị Lộ là tiền bối trong giới, cô cũng nên tôn trọng chị ấy hơn."

Lệ Tĩnh Vi nói: "Chỉ là có một số bất đồng quan điểm thôi. Và thưa ông Ngô, làm phim không phải là dựa vào thâm niên, đã là đạo diễn thì quyền quyết định cuối cùng là ở tôi."

Nhưng ông Ngô lại không nghĩ vậy, ông ta nói thẳng: "Tiểu Lệ, cô còn trẻ, không có kinh nghiệm làm phim IP. Phim IP vừa kiếm tiền từ fan nguyên tác vừa kiếm tiền từ fan của diễn viên, như vậy thì lợi nhuận đầu tư phim mới có nền tảng. Và bao nhiêu fan của thầy Dư đi xem phim chỉ vì thầy ấy, cô cho anh ta đóng vai phụ, chỉ xuất hiện vài phút thì fan của thầy Dư sẽ nghĩ sao?"

Lệ Tĩnh Vi nhấn mạnh: "Ông Ngô, đó là phong cách của bộ phim này, tôi muốn tôn trọng nguyên tác."

Ông Ngô lại không đồng tình: "Số lượng fan nguyên tác có thể so với fan của thầy Dư sao? Nguyên tác là một chuyện, có fan nguyên tác chịu vào rạp xem phim là đủ rồi nhưng thực ra cô có thể chỉnh kịch bản thành nam chính cũng được. Hơn nữa, thầy Dư còn mang theo biên kịch viết cho cô, đều là những người nổi tiếng trong ngành, không phải giỏi hơn tác giả văn học mạng của cô sao? Mà cô nghĩ xem, nhân vật thầy Dư đóng được yêu thích thế nào, còn được fan bầu chọn là diễn viên phù hợp nhất với nguyên tác, cô tăng thêm đất diễn cho nhân vật này chẳng phải là điều fan mong muốn sao?"

Lệ Tĩnh Vi: "..." Nguyên tác này? Biến một nhân vật xuất hiện vài lần thành nam chính? Thế thì cần gì nguyên tác nữa? Bảo tác giả viết lại từ đầu luôn đi...

Cảm giác bị người ngoài ngành chỉ đạo thật đau khổ nhưng nếu không nhờ đến gia đình, cô thật sự không thể làm gì được nhà đầu tư, vì vậy cô nói: "Alo? Ông Ngô? Ông nói gì vậy? Tôi đang ở trên núi quay phim, tín hiệu rất kém... Đợi tôi xuống núi sẽ gọi lại cho ông nhé, tôi tạm dừng đây, tạm biệt." Rồi cô quả quyết cúp máy.

Lệ Tĩnh Vi chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, rồi nói: "Tiếp tục đi."

Nhưng phó đạo diễn nhìn vào màn hình giám sát, có chút khó chịu nói: "Đạo diễn Lệ, tôi vừa xem lại, mấy cảnh vừa rồi có thể phải quay lại... Phía sau hình như luôn có người khác lọt vào khung hình..."

"Gì cơ?" Lệ Tĩnh Vi nghe vậy thì tâm trạng càng tệ, nhíu mày bước tới nói: "Để tôi xem."

Lệ Tĩnh Vi tua lại video xem, mấy cảnh này, ánh sáng, diễn xuất của diễn viên đều hoàn hảo nhưng trên nền phía sau đỉnh núi, có một bóng người mặc đồ trắng đang di chuyển.

Trợ lý quay phim thất vọng nói: "À... vậy là hỏng hết rồi sao? Giờ mặt trời đã lên, quay lại cũng không đúng ánh sáng... Đợi đến ngày mai quay lại? Không biết ngày mai có thời tiết đẹp như hôm nay không..."

Mọi người tại hiện trường đều có chút buồn bã: "Sao lúc nãy tôi không nhìn thấy ai hết thế..."

"Thực ra có chút sương mù lại ở quá xa, không dễ phát hiện nhưng máy quay độ nét cao thì quay rất rõ."

"Đúng là quay rất rõ." Lệ Tĩnh Vi nhìn một lúc, bất chợt nói: "Phóng to thêm chút nữa xem?" Vì bộ phim tiên hiệp này các nhân vật chính đều là kiếm tu nên gần đây cô luôn nghiên cứu kiếm pháp, bất ngờ cảm thấy động tác của bóng người mặc đồ trắng trong khung hình có chút quen thuộc.

Phó đạo diễn phóng to thêm một lần nữa.

Lệ Tĩnh Vi chỉ đạo: "Phóng to thêm nữa."

Máy quay này quả thật có độ phân giải cao, dù không thấy rõ mặt và trang phục cụ thể nhưng mọi người đều thấy rõ động tác của bóng người áo trắng này, anh ta đang ở trên đỉnh núi... Múa kiếm.

"A, cái này..." Trợ lý quay phim ngạc nhiên nói: "Người này từ đâu ra thế? Có phải chúng ta đang quay phim tiên hiệp nên thu hút được kiếm tiên hạ phàm không?"

"Đang múa kiếm kìa!" Phó đạo diễn vốn nghĩ phải quay lại nhưng lúc này lại mở to mắt kinh ngạc.

Núi xanh biếc, xuyên qua làn sương mỏng buổi sáng, một người mặc áo trắng, đón ánh bình minh và làn gió nhẹ, múa một thanh kiếm dài màu bạc, những động tác kiếm nhẹ nhàng và mượt mà khiến anh như dòng mây trôi, như muốn cưỡi gió bay đi. Ánh sáng bình minh dần chiếu rọi trên đỉnh núi, phủ lên anh một lớp hào quang thần bí, rất giống như tiên giáng trần.

Nghe họ nói vậy, team võ thuật cũng kéo lại rồi cùng họ mở to mắt nhìn.

Chỉ đạo võ thuật không kiềm chế được, nói: "Những động tác này còn hoàn hảo hơn cả những gì tôi thiết kế! Quá mượt mà! Quá tinh tế! Tôi đã lục tung mọi sách kiếm pháp, cũng nghiên cứu nhiều động tác kiếm cổ điển nhưng chưa từng thấy kiếm pháp nào hoàn hảo như vậy!"

Xem hết cảnh quay, chỉ đạo võ thuật nhận ra đây dường như là một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh, nói thêm: "Nếu không vi phạm bản quyền, chúng ta hoàn toàn có thể mượn bộ kiếm pháp này vào phim! Quá hoàn hảo, quá phù hợp với khí chất của bộ phim chúng ta!"

Phó đạo diễn thực tế hơn, nói: "Chúng ta không nói người này là ai nhưng những cảnh quay này vẫn có thể sử dụng. Những hình ảnh như thế này sẽ làm cho cảnh quay thêm chân thực phải không? Đúng là môn phái tiên, trên đỉnh núi còn có người múa kiếm."

Có người đồng ý: "Vậy rốt cuộc là ai đây? Trình độ này đã vượt xa thầy chỉ đạo võ thuật của chúng ta, còn ở trên đỉnh núi vào giờ này, thật không giống người thường. Có khi nào thật sự là tiên kiếm hạ phàm do đoàn phim của chúng ta thu hút không?"

Lệ Tĩnh Vi hít một hơi sâu, bình tĩnh lại. Đây không phải là vị tiên tôn mà cô luôn tìm kiếm sao! Dù nhìn không rõ mặt từ xa nhưng khí chất và phong thái của người mặc áo trắng này hoàn toàn thể hiện được sự thần thái điềm tĩnh mà cô luôn mong muốn ở Dư Miểu.

Nếu có thể tìm được người này đóng vai tiên tôn, cô sẽ không phải đối diện với những cuộc thảo luận vô ích cùng Dư Miểu nữa.

Nhưng nếu muốn chấm dứt hợp đồng với Dư Miểu, nhà đầu tư có lẽ sẽ không đồng ý, và cả tiền vi phạm hợp đồng nữa... Thôi, cứ tìm người này trước rồi mới tính tiếp.

Cô bình tĩnh lại một chút, giữ lý trí: "Chúng ta hãy hoàn thành các cảnh quay hôm nay trước đã, sau đó tôi sẽ tìm cách tìm hiểu xem người này là ai."

Cả nam nữ chính cũng hào hứng đùa: "Đạo diễn Lệ, cô thực sự định tìm tiên hạ phàm để quay phim sao?"

Lệ Tĩnh Vi hiếm khi cười, nói: "Nếu tiên đồng ý hạ phàm thì tốt quá." Ngọn núi này là địa bàn của anh cô, chắc cũng dễ tìm thôi? Trừ khi thật sự là tiên có thể bay lên trời.

Kết thúc quay phim, cô sắp xếp cho đoàn phim về khách sạn, nhớ rằng anh trai có một biệt viện trên núi, nghĩ có thể đến đó hỏi thăm. Nếu không được thì chỉ còn cách nhờ anh trai sắp xếp nhân viên trồng cây trên núi tìm kiếm thôi.

Đi dọc con đường núi với khung cảnh trong trẻo, cô đến trước biệt viện và nhấn chuông cửa.

Dù cô không quen với người quản gia Trương nhưng dì Trương vẫn nhận ra các thành viên trong gia đình, vừa mở cửa vừa nói: "Có phải đại tiểu thư không? Sao cô lại lên núi? Mời cô vào!"

"Chào dì." Lệ Tĩnh Vi quan sát khung cảnh thanh nhã của biệt viện Tùng Hạc, cảm thấy nơi này còn thanh nhã hơn lần trước cô đến. Nghe nói anh dâu sống ở đây, có vẻ anh dâu là người có gu thẩm mỹ cao, không biết liệu anh ấy có biết chuyện này không.

Tuy nhiên, cô vẫn hỏi người trước mặt: "Dì ơi, dì có biết trong núi có cao nhân nào ẩn cư nào thường múa kiếm trên đỉnh núi không?"

Lệ Tĩnh Vi vốn không kỳ vọng gì, ai ngờ dì Trương nghe đến cao nhân múa kiếm, lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, có chút bí ẩn: "Cao nhân? Có đấy, có người thường mang kiếm lên núi trảm yêu trừ ma, Cô Lệ, chuyện này cô cũng biết sao?!"

Lệ Tĩnh Vi ngạc nhiên một lúc, ngơ ngác hỏi: "Trảm yêu trừ ma? Lẽ nào thật sự là..." tiên?

Nhưng vẫn phải hỏi rõ ràng, cô hưng phấn nắm tay dì Trương, lập tức hỏi: "Dì, vậy dì có biết đó là ai không? Người đó là tình nhân trong mộng của tôi, à không, là tiên tôn trong mộng của tôi... Tôi nhất định phải tìm được người đó!"

"Tình nhân trong mộng?" dì Trương nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại, nói: "Không được đâu, đó là anh dâu của cô! Đại tiểu thư, cô không thể như vậy."

Lệ Tĩnh Vi sững sờ: "Hả?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.