Người qua đường gả vào hào môn rồi chỉ muốn nghỉ hưu
Tác giả: Ninh Dực
Edit: Quá khứ chậm rãi
Phần khoang hành khách của chiếc máy bay riêng này được chia thành ba khoang: một khoang dành cho chủ nhân máy bay, một khoang dành cho khách, và một khoang dành cho nhân viên đi cùng.
Người đàn ông trung niên dẫn Cố Thầm đến khu vực của chủ nhân, rồi mời Mục Vân Đình và Kỷ Chi Hy đến khoang khách. Chú Mạnh do lão gia phái tới liếc nhìn người đàn ông trung niên một cái nhưng không nói gì, đi thẳng vào khoang của nhân viên đi cùng.
Cố Thầm ngồi xuống đây, hiểu ra ngay chiếc máy bay riêng này là của Lệ tổng.
Người đàn ông trung niên cũng tự giới thiệu: "Anh Cố, tôi họ Đặng, đồng nghiệp thích gọi tôi là Lão Đặng, anh cứ gọi thế nào cũng được, có gì cần cứ ấn chuông gọi tôi bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn chú Đặng." Cố Thầm gật đầu, lão Đặng này chắc cũng là người của Lệ tổng.
Trên máy bay, tiếp viên phục vụ rất chu đáo, mang lên trà nóng và điểm tâm cho họ.
Cố Thầm nhẹ nhàng nhướng mày. Có vẻ như trong việc quản lý nhân viên, ông chồng hời Lệ tổng của mình vẫn rất xuất sắc, dù bản thân mình bây giờ chỉ là một người vô dụng.
Dù gì thì trong các tác phẩm điện ảnh và tiểu thuyết, luôn có cảnh người thân, bạn bè và thuộc hạ của tổng tài không ưa bạn đời của tổng tài, và luôn khinh miệt nói: "Người như anh/chị, không xứng với thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-qua-duong-a-sau-khi-lien-hon-voi-hao-mon/3701949/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.