Mí mắt của tôi nặng trĩu khi tôi mở chúng ra. Chúng dính chặt lại như bị dán băng keo, dù cho thực tình tôi cũng chưa ngủ được mấy. Tôi không biết ai, ngoại trừ Roman, có thể ngủ trong cùng phòng với một người mà họ hầu như không quen biết mà không thao thức vì bồn chồn, dè chừng việc họ sẽ bị cắt cổ vào lúc nửa đêm. Dù sao thì từ cái cách người phụ nữ kia cứ trở mình liên tục từ nãy, tôi cũng không nghĩ rằng cô ta đã ngủ ngon giấc.
Nhưng ngay lúc này, cô ta vẫn chưa thức dậy, và có lẽ cô đã ngủ suốt mười phút tôi chợp mắt. Hoặc ít nhất tôi tưởng mình mới ngủ có mười phút. Tôi nhận ra mình đã sai như thế nào khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày mờ đục lọt qua lỗ thông gió trên đầu.
Người phụ nữ di dịch trên ghế sofa, uể oải mở mắt. Có vẻ như cô ta đã tỉnh nhưng lại chọn cách nằm im chỉ để chọc ghẹo tôi. Rõ ràng ý cô ta là, "Hãy nhìn tôi này, tôi không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào và tôi có thể nằm ườn ra cả ngày."
Tôi gật đầu nhẹ với cô ấy. Cô ấy gật đầu lại chậm hơn tôi.
"Chào buổi sáng," tôi nói.
"Buổi sáng tốt lành."
"Tôi sẽ ra ngoài. Tôi cũng trở lại trước hoàng hôn. Cô đừng có mà nghĩ tới việc lẻn ra. Nếu Dzyuba bắt được cô, coi như cái mạng cô toi rồi."
Cô trả lời khi tôi đứng dậy, "Xin thứ lỗi, thế nhưng.."
"Nói nhanh xem nào."
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907045/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.