Bầu trời đã tối thui khi tôi trở về phòng với một cái xô đậy kín nắp trên tay. Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui vì phòng mình khai rình mùi nước tiểu. Người phụ nữ kia đã không mò ra ngoài.
Cô đang ngồi khoanh chân, trên tay là một cuốn sách-hoặc ít nhất tôi nghĩ rằng nó là sách dựa trên những gì tôi quan sát được khi mà ánh sáng gần như không tồn tại-khi tôi bước vào. Cô vội vã đặt lại cuốn sách lên giá, làm đổ những cuốn sách khác trên đó, rồi lại vội vã nhặt những cuốn kia lên.
"Xin chào," cô ấy nói.
"Chào. Cô đang làm gì thế?"
"Em chỉ đang cố gắng để đọc trong điều kiện ánh sáng hiện tại thôi. Anh không cần bận tâm đâu."
"Được rồi." Tôi đặt cái xô lên mặt đất. "Đây. Thiết bị đi ỉa tiên tiến nhất của cô đây, mẫu mã 1980-Alpha, phiên bản giới hạn. Cô có vinh dự là một trong những người đầu tiên thử nghiệm công nghệ thay đổi nhân loại này."
Cô tiếp tục hoàn toàn phớt lờ tôi khi đáp, "Ở đây anh có một kho tàng kiến thức khá kì thú đấy."
"Thế sao? Cô đã đọc gì rồi?" Tôi mò tới chậu đựng nước của mình. Cô ấy không uống hết nước và cô ấy không đi tiểu vào đó, thế nên là hiện tại chúng ta chưa có vấn đề gì cả.
"Ở đây có một giai thoại về một con chyerti canh giữ khu rừng Kandalaksha. Em thấy đó là một câu chuyện để lại nhiều điều đáng suy ngẫm."
"Thực ra lần cuối tôi đọc cái đó cũng lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907040/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.