Tôi liếc nhìn những khuôn mặt khi họ trở về từ chiến hào. Một số người trong số họ bị băng bó trên trán, trên tay, trên chân. Một số trở lại mà thiếu một cánh tay. Một số trở lại trên cáng. Không ai trong số đó chết rồi cả. Những người chết bị bỏ lại trên chiến trường, bị vùi tuyết lên để chôn cất một cách vội vã. Không có thời gian để chăm sóc xác chết.
Chỉ huy Dzyuba đầy tai tiếng-một người đàn ông cao và mảnh khảnh, với khuôn mặt nhẵn nhụi và một cái đầu hói-nhìn về phía chúng tôi với đôi mắt lạnh tanh. Những nếp gấp da trên lông mày ông hằn lên rõ ràng, khiến trán ông nhăn nheo như lỗ hậu môn. Ông xếp chúng tôi thành hàng và đếm xem còn lại bao nhiêu người, viết nguệch ngoạc vào sổ ghi chép của mình, và kết luận rằng đã hai mươi bảy mạng nữa.
Maksim Maksimov đứng ngay sau lưng viên chỉ huy, đôi tay chắp sau lưng và mặt nghiêm nghị. Hắn ta chưa nhìn về hướng tôi, và đó là một tín hiệu tốt. Hắn ta có lẽ chưa phát hiện ra.
Tôi nghiêng người nhìn Mặt lừa, người đang đứng cùng hàng với tôi. Cậu ta sống sót qua trận chiến mà không có một vết xước nào trên người. Hầu như mọi người sẽ coi đó là may mắn, nhưng dường như cậu thì không. Cậu đang run rẩy theo nghĩa đen. Cơ thể khổng lồ của cậu lẩy bẩy khi da cậu biến thành một màu trắng bợt nhạt, ghê rợn.
Dzyuba sẽ không thích điều này đâu. Tôi chắc chắn là không muốn ở vị trí của Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907028/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.