Khi tôi lách mình lại vào trong phòng, người phụ nữ đang đung đưa mình trên kệ sách và dán mắt vào một cuốn sách trên tay. Cô có vẻ hơi hoảng hốt vì sự xuất hiện đột ngột của tôi, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra đó chẳng phải ai lạ lẫm.
"A! Anh về sớm!" Đôi mắt cô sáng lên. "Trời còn chưa trở tối nữa."
Nụ cười rộng ngoác của cô ta khiến tôi cảm tưởng như như cô sẽ nhảy cẫng lên và tíu tít xung quanh tôi như một con chim sẻ nâu. Tôi khá chắc là tôi biết cô ấy đang nghĩ gì, và điều đó khiến tôi không dám báo tin xấu cho cô. Nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải làm vậy thôi.
"Tôi không tìm thấy chiếc nhẫn của cô." Tôi cố tình lược đi, không nhắc tới chuyện kẻ khác đã lấy nó đi rồi.
"Ồ.." Đôi mắt cô rủ xuống.
Thế là hết vui ngay.
Tôi nhún vai. "Nó có quan trọng với cô không?"
"Rất quan trọng."
"Cô có thể sống mà không có nó không?"
"Thật bất hạnh làm sao, nhưng cũng không phải là tuyệt đối không thể.." Cô cứ thở dài liên hồi.
"Chà, vậy thì nó không quan trọng đến thế, phải không?" Ý nghĩ về việc khiến cô ta bật khóc thoáng qua đầu tôi, và tôi nhanh chóng sửa sai, "Này, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ ngừng cố gắng, được chứ? Nhưng tôi cần cô nói với tôi một điều."
"Dạ?"
"Cô biết về cái két đó, phải không?" Tôi cố gắng hết sức để giữ một cái lườm nghiêm trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cuoi-cung-tren-trai-dat/2907022/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.