Trời có chút nóng lên, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Hoan Nhan và Văn Tĩnh cũng đã thay đổi trang phục mùa hè áo ngắn quần sóc, quần tát cùng áo len không cần phải mặc nữa, trực tiếp chân trần đi xăng đan, lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh.
Tới một bệnh viện tư nhân, Văn Tĩnh đậu xe cùng Hoan Nhan và KaKa im lặng, không nói gì.
"Nhan, không thể kéo dài được nữa, bạn phải quyết định thôi." Văn Tĩnh rốt cuộc phá vỡ trầm mặc, nặng nề mở miệng nói.
Hoan Nhan sắc mặt trắng bệch, mười ngày ngắn ngủi, cô gầy đi một vòng lớn, sắc mặt càng thêm khó coi, dọa người, nghe thấy lời Văn Tĩnh, cô đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt, lại gắt gao cắn môi không mở miệng... KaKa trong lòng lo lắng, một bên nhẹ nhàng an ủi cô: "Nhan, đừng sợ, bọn mình sẽ luôn ở bên cạnh bạn."
Hoan Nhan muốn mở miêng, đôi môi lại kịch liệt run rẩy, tay cô run run nắm chặt tay Ka Ka, bàn tay cũng lạnh như băng: "Ka Ka, Văn Tĩnh..."
Thanh âm của cô giống như là nặn ra từ trong cổ họng, khàn khàn vô lực: "Chờ một lát, chỉ một lát có được không?"
Cô toàn thân run rẩy, trời mùa hè mà tay chân cô lạnh như băng, ban đầu đối với chuyện Mễ Dương cô dù sợ, nhưng cũng không giống như hiện tai, giống như người lạc vào thế giới khác, loại cảm giác vô dụng sợ hãi này, khiến cô cảm thấy hận bản thân, tại sao ban đầu lại ngu ngốc? Tại sao không biết bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295314/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.