"Đây là bảo bối của tôi." Cô chậm rãi mở miệng, khóe môi cũng nở ra nụ cười xinh đẹp. 
Ngón tay đang cầm tay lái của anh cứng đờ, ánh mắt sáng rực nhìn cô, cô cúi đầu, chỉ thấy lông mi dài khẽ rung, cô cắn môi dưới, không dám ngẩng đầu nhìn anh. 
Trong lòng anh thấy vui vẻ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường, nói: "Chỉ là đồ bỏ đi mà em cũng coi là bảo bối!" 
Cô tức giận ngẩng mặt, thu tay nắm lại giấu sau lưng, tức giận mở miệng: "Đây không phải đồ bỏ đi, đây chính là đồ anh tặng tôi!" 
"Người nào?" Anh lập tức tiếp lời, quay sang liếc cô một cái, nhưng nhìn thấy trên cánh tay cô có vết bầm tím, tất nhiên là do bọn khốn kia gây ra, anh hỏi: "Có đau không?" 
"Hả?" Cô không hiểu, nghi hoặc không hiểu anh hỏi cái gì. 
"Chỗ đó." Anh hắt cằm chỉ về vết bầm trên tay cô, Hoan Nhan cúi đầu xem, nhìn vết bầm, lúc này mới thấy đau, cô gật đầu một cái, bộ mặt tỉnh bơ nói:"Đau" 
"Còn dám rời nhà trốn đi không?" Anh trầm giọng mở miệng, lái xe tới ga ra tầng hầm chung cư. 
Cô nhếch miệng: "Là lỗi của anh." 
"Là do em không để lão công tương lai ở trong lòng." Anh dừng xe, quay mặt sang, dưới ánh sáng mờ nhìn gương mặt trắng mịn thanh tú của cô, cô dáng vẻ không phải thật xinh đẹp, nhưng kì lạ lại chạm vào lòng anh. 
"Anh muốn tôi quan tâm anh làm gì, anh muốn tôi kiểm tra nhất cử nhất động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295242/chuong-122.html