“Á!” Cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, đập mạnh lên mu bàn tay cô: “Tôi chưa từng nghe nói người nào bị chết vì chuyện này!”
“Em đúng là nông cạn!” Anh lớn tiếng nói: “Nam nhân trẻ tuổi nhiệt huyết tràn đầy, nếu lâu dài không được phát tiết, chức năng sẽ có vấn đề! Chính là sống không bằng chết!”
Anh tiếp tục giở trò, giữ chặt hai móng vuốt sắc bén của cô: “Lão bà, em sẽ không ác độc trơ mắt nhìn tôi trở thành tàn phế chứ?”
“Chà, anh không phải nói vóc dáng của các cô gái Itali rất nóng bỏng sao?” Cô cười yếu ớt, khóe môi khẽ cong, chẳng lẽ anh thật sự hai tháng rồi không gần nữ sắc sao?
“Không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, khẩu vị nhạt rồi, chỉ thấy những thứ thịt kia bắn ra, tôi đã cảm thấy buồn nôn…” Anh cúi đầu, cằm tựa vào vai cô, ra vẻ tiếc nuối mở miệng.
Hoan Nhan bật cười, rồi lại bối rối ngừng lại, mặt lập tức đỏ bừng, anh nói khẩu vị thay đổi, có phải anh bây giờ có chút thích cô?
“Anh nói tôi gương mặt xấu xí, dáng người không tốt, việc gì phải quấn lấy tôi?” Hoan Nhan cúi đầu, lại không biết, ở góc độ anh nhìn sang, trước ngực cô là cảnh xuân tươi đẹp… “Tôi nói khi nào?” Giọng nói anh mập mờ trầm thấp, ở bên tai cô nỉ non đầu độc, đồng thời, bàn tay cũng dọc theo bờ vai cô thăm dò trước ngực Hoan Nhan, cách áo lót xoa nhẹ bầu ngực ấm áp mềm mại… “Thân Tống Hạo!” Hoan Nhan suýt chút nữa hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295223/chuong-133.html