“Chị đã gả vào nhà giàu sao còn phải làm việc! Thân gia đối xử với chị không tốt sao? Nhìn xem cổ tay chị, trang sức cũng không có! Bọn họ cũng thật quá đáng, để tôi đi tìm họ tính sổ.” 
“Em tỉnh lại đi!” Hoan Nhan lập tức kéo em gái lại, không hài lòng mở miệng: “Mễ Dương, em không ở nhà chăm sóc mẹ, tới tìm chị có việc sao?” 
“Tôi tìm chị vì chuyện của mẹ, mẹ hôm qua chết rồi, đang nằm ở nhà, tôi không có tiền đưa mẹ đi hỏa táng!” Hứa Mễ Dương nhổ kẹo cao su ra, híp mắt cười chìa tay ra, móng tay đỏ chót, loang loang lổ lổ, làm mắt Hoan Nhan cũng nhói đau. 
Giơ tay, một cái tát vung ra, Hoan Nhan tức giận run cầm cập: “Mễ Dương, em tại sao lại nói những lời ác độc như vậy? Đó là mẹ em!” Hoan Nhan không nghĩ ra, Hoàng Thư Quyên dù là người ác độc hẹp hòi nhưng với con gái duy nhất vô cùng yêu thương, Hứa Mễ Dương ở nhà có thể nói là công chúa, Hoàng Thư Quyên chưa bao giờ mắng Mễ Dương một câu, từ trước tới giờ muốn gì được đó, nhưng tại sao Mễ Dương lại đối xử với bà như một người xa lạ? 
“A!” Mễ Dương cười lạnh, che gương mặt sưng đỏ, khinh thường nhìn vẻ mặt tức giận của Hoan Nhan: “Hứa Hoan Nhan, chị có tư cách gì đánh tôi? Tôi tất nhiên biết bà ấy là mẹ tôi! Bà ý bệnh như vậy ngày ngày đau đớn chết đi sống lại, nằm trên giường rên hừ hừ ngủ không yên, còn không bằng chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295172/chuong-158.html