Hoan Nhan chỉ cảm thấy mê man, cảm giác ấm áp ở bàn tay dần dần biến mất, cô đặt cốc nước lên quầy bar, nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu chào cô, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Sau đó giống như người mất hồn rời khỏi quán bar.
Quý Duy An cũng không biết đã đuổi theo An Nhiễm Nhiễm tới đâu, Văn Tĩnh và Ka Ka cũng tức giận bỏ đi, vốn là tụ tập vui vẻ lại biến thành như vậy, trong lòng Hoan Nhan vô cùng khó chịu.
Một bên là em trai mình rất quan tâm, một bên là bạn bè tốt mình rất xem trọng, ai bị tổn thương cũng làm cho cô đau lòng, nhưng lại không biết làm thế nào.
Lời nói của cô gái vừa nãy vẫn vang vọng trong tai, còn có lần trước gặp Nhiễm Nhiễm ở Quý gia cô bé cũng có vẻ khác thường, khiến Hoan Nhan có chút nghi ngờ nhưng thấy Duy An có vẻ rất thích cô bé, tình cảm có vẻ sâu nặng, nếu có nói gì, Duy An nhất định sẽ không tin tưởng, dù tin cũng không rời bỏ được.
Cô vừa cúi đầu suy nghĩ, vừa đi ra khỏi quán rượu tới đường lớn vẫy xe.
“Nhan Nhan có chuyện gì?” Giọng nói ấm áp vang lên bên tai, một đôi bàn tay chạm vào bờ vai cô, ôm cô vào trong ngực, cô mới phát hiện Thân Tống Hạo đang đứng trước mặt.
Ánh mắt ân cần quan tâm của anh, độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang, khiến cho cô có cảm giác an tâm.
“Thân tiên sinh thật ra rất quan tâm cô.” Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295146/chuong-171.html