Hoan Nhan cố nén nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng, những nghi ngờ trong lòng ngày càng tăng, lừa mình dối người, cố áp chế nỗi lòng thấp thỏm lo âu.
Anh nghe lời cô nói, không khỏi sửng sốt, vì cô nhảy cảm biết được anh thay đổi, cũng vì cô có ý nghĩ như vậy, trầm ngâm mộ lúc lâu, anh vứt khăn giấy ra, con ngươi khẽ rủ xuống mở miệng: “Khuy rồi, ngủ đi, có chuyện gì nói sau.”
Hoan Nhan nhất thời ngơ ngẩn, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, vẻ mặt của anh trước sau bình tĩnh, không có chút lay động, cô chợt chán nản buông tha, buông tha tất cảm, an tĩnh quay người, nhắm mặt lại: “Ngủ đi.”
Không còn là tư thế ôm ấp thân mật, giữa ọn họ bây giờ là khoảng cách.
Hô hấp của cô nhàn nhạt mơ hồ truyền đến, nhưng anh lại không ngủ được, nằm một lúc lâu, dứt khoát nhẹ nhàng rời giường, anh vừa động, cô cũng mở mắt, vẫn cố gắng điều chỉnh hơi thở, không nhúc nhích, an tĩnh lắng nghe động tĩnh của anh... Tiếng bước chân xa dần, tiếp theo là tiếng kéo cửa kính, Hoan Nhan lặng lẽ quay người, trong đêm nhìn về hướng ban công, chỉ thấy bóng dáng cao lớn mơ hồ của anh, còn có màu đỏ của tàn thuốc và ánh sáng của điện thoại di động... Hoan Nhan lập tức nhắm mắt lại, anh cúi đầu, ngón tay thon dài bấm trên bàn phím, khiến cho anh nửa đêm mất ngủ, nhớ mong đến nỗi phải cùng liên lạc là ai?
Nước mắt của cô chảy xuống, rơi trên gối, mờ mịt, Hoan Nhan cảm thấy toàn thân phát run ,lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295105/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.