Mới vừa đứng dậy, chợt một hồi choáng váng ập tới, cô cuống quít muốn vịn vào vách tường, nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ ôm thật chặt vào trong ngực. . . . . ."Làm sao?" Thanh âm của anh có chút gấp gáp vang lên, Hoan Nhan ấn ấn huyệt Thái Dương, cảm thấy khá hơn một chút, mới từ trong ngực anh tránh ra đứng ngay ngắn: "Có thể là do đứng dậy quá đột ngột thôi, sao anh về sớm như vậy?"
"Ừ, công ty không có việc gì, nên đi về thôi." Thanh âm của anh thong thả xuống, nhưng vẫn đỡ cô đi tới bên ghế sa lon ngồi xong, lại nghi hoặc nhìn sắc mặt trắng bệch của cô: "Em thật sự không có chuyện gì chứ?"
Hoan Nhan suy nghĩ một chút, nhưng vẫn lắc đầu: "Không có chuyện gì, em đi nấu cơm, anh đi tắm trước đi. . . . . ."
"Nhan Nhan, sắc mặt của em không tốt, nghỉ ngơi trước đi, bảo Tần tẩu làm là được rồi." Anh ấn cô xuống, giọng nói chắc nịch, không cho phép cô cự tuyệt.
Hoan Nhan ngẩng đầu lên, lẳng lặng quan sát anh, hơn một tháng trôi qua, anh đúng giờ đi làm, mỗi ngày quay trở về với cô, nơi nào cũng không đi, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngồi thừ ra một mình, anh có tâm sự, nhưng cô không biết đó là gì.
"Thôi được rồi, anh đi tắm đi." Hoan Nhan cũng là một bộ nhàn nhạt giọng, anh gật đầu một cái, quay người đi lên lầu, Hoan Nhan nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng yên lặng bắt đầu suy nghĩ, có lẽ ngày mai cô nên đi bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295097/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.