“Thân Tống Hạo, anh tìm được Nhan lại muốn làm sao? Đón cô ấy trở về, cùng Tô Lai và anh ở chung một chỗ, để cho tên khốn kiếp anh hưởng Tề nhân chi phúc sao?”
“Tĩnh!” Kì Chấn cau mày, giọng nói ôn hòa cưng chiều, thực ra anh cũng tán thành cách nói của Văn Tĩnh, chỉ là cũng bận tâm hai mươi năm giao tình với A Hạo, có chút không nhịn được.
Hai mắt Thân Tống Hạo nheo lại giấu dưới đôi mắt kính màu cà phê đậm, tìm được cô, cầu mong sự tha thứ của cô, sau đó thì sao?
Đón cô trở lại, đuổi Tô Lai đi? Chính anh cũng không chịu nổi sự hai mặt của mình!
“Nói chuyện với anh đó? Anh không phải cả ngày đều nói Hoan Nhan có tâm kế, Nhan gả cho anh là trèo cao sao? Bây giờ giả mù sa mưa hối hận cái gì? Thân Tống Hạo, Nhan nhà tôi mắt mù mới thích anh! Anh cũng bị mù mắt mới thích cái bà lão Tô Lai đó! Cô ta tốt chỗ nào? Chỗ nào hơn được Nhan, Nhan và anh kết hôn một năm, một món đồ trang sức chưa từng mua, một bộ quần áo không hề đòi, còn cô gái Tô Lai đó thì tốt, hận không thể đem cả cửa hàng chuyển về nhà đi! Tôi không biết một cô gái ham giàu như vậy, lại được anh tôn sùng là nữ thần, chiếm giữ trái tim! Anh sao không đụng đầu vào tường mà chết đi, con mắt của anh để ăn cơm à?”
Văn Tĩnh càng nói càng kích động, bắt đầu hoa tay múa chân, nếu không phải Kì Chấn sống chết kéo cô, cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2295031/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.