Cô lại cúi đầu nhìn lại đứa bé đang nằm trong lòng, chắc là đứa bé đói bụng thật sự, khẽ cử động đầu, vừa đúng lúc nhìn mặt Hoan Nhan. 
Đáy lòng cô run lên, đứa bé kia nhìn thấy cô hơi sửng sốt, sau đó miệng ngoác ra oa oa khóc to lên, Hoan Nhan cuống quit ôm đứa bé đong đưa nhẹ nhàng đứng lên: “Ngoan nào đừng khóc nữa, có phải con đói bụng rồi không? Để mẹ cho con bú nhé.” 
Hoan Nhan quay người đi muốn kéo áo lên, lại bị tay của Thân Tống Hạo đè xuống bả vai, anh nhìn cô dịu dàng nhưng khóe mắt ẩn chứa nỗi đau: “Hoan Nhan, bác sĩ nói ngày đó em chịu kích thích quá lớn nên hiện giờ không có sữa cho bé bú.” 
Động tác Hoan Nhan khựng lại, Văn Tĩnh, Ka Ka và Thân Tống Hạo cũng đều im lặng không lên tiếng, trong lòng người nào cũng thấp thỏm lo lắng, theo như trạng thái tinh thần của Hoan Nhan hiện giờ không biết cô sẽ làm ra chuyện gì? 
“Á Hi đâu?” Chốc lát sau cô đem đứa bé ở trong ngực vẫn đang khóc đưa đến trước mặt Văn Tĩnh , quay mặt sang lặng lẽ nhìn Thân Tống Hạo, đôi mắt cô vẫn to đen trong sáng như trước, nhưng trong ánh mắt ấy đã không có chỗ cho anh nữa rồi. 
Nhìn anh trầm mặc, bên môi ý cười vẽ ra càng sâu hơn cô lên tiếng lần nữa: “Tôi hỏi anh, Á Hi đâu?” 
Lần nữa bị cô chà đạp lên lòng kiêu ngạo, cố nén nỗi đau trong lòng anh cùi đầu cầm tay cô an ủi vỗ nhẹ: “Yên tâm, anh đã liên lạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294907/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.