“Anh nói bậy bạ gì thế!” Cô lập tức đưa tay che kín miệng anh, động tác theo phản xạ tựa hồ làm động tác đẩy thuyền lên làm cho hai người bọn họ đồng loạt sững sờ. Lúc đó ánh nắng chiều như màu trà trong trang chiếu lên hai khuôn mặt một thấp thoáng ửng hồng, một anh tuấn thanh tú.
Ngón tay cô che kín môi anh, bóng dáng anh phản chiếu trên mặt đất lung linh trong nắng chiều.
Khuôn mặt cô dần dần đỏ bừng, chợt cô thu tay lại xoay người cúi đầu không dám nhìn anh nữa. Chợt nghĩ đến thật lâu trước kia anh giống như làm sai điều gì đó hướng cô thề thốt, khi đó cô cũng như bây giờ hốt hoảng đưa tay che miệng anh nói một câu: “Nói bậy bạ gì thế!” Cô nhớ rõ ràng cô còn buộc anh phải hứ ba tiếng liên tiếp bấy giờ tâm cô mới thả lỏng.
“Nhan Nhan em lo lắng cho anh giống như lần đó năm năm vể trước sợ anh gặp chuyện không may có đúng không?” Anh kích động không thôi vì cô nhất thời khống chế, vì cô tự nhiên lộ ra chân tình.
“Anh cũng không phải loại người tội ác tày trời gì, tôi vì cái gì phải lo anh gặp chuyện không may.” Cô liếc nhìn anh một cái , đáy mắt anh nóng bỏng cơ hồ muốn thiêu đốt cô.
Cô không muốn cùng anh dây dưa tiếp tục như vậy, khi anh chưa kịp mở miệng cô đã chuyển đề tài: “Á Hi rốt cuộc như thế nào? “
“Anh không vui thì tôi cũng phải hỏi, bệnh tình của Á Hi ngày nào chưa khởi sắc trong lòng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294895/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.