"Hứa tỷ tỷ..." Vũ Hinh sắc mặt lại bừng đỏ, ánh mắt cầu cứu không tự chủ nhìn về hướng Hoan Nhan đang được Thân Tống Hạo ôm trong lòng. 
"Được rồi, Vũ Hinh cùng Á Hi còn chưa kết hôn đâu, anh đừng trêu chọc cô ấy." Hoan Nhan nhìn Vũ Hinh khuôn mặt đỏ hồng vẻ xấu hổ, liền cười hùa theo, cố làm cho không khí sôi nổi lên một chút. 
"Ai nha.... Hứa tỷ tỷ, hai người thật xấu, em không để ý tới hai người nữa....." Vũ Hinh dậm chân mạnh một cái, xoay người bỏ chạy đến ban công, mở cửa kính chạy ra bên ngoài. Hoan Nhan và Thân Tống Hạo thoáng liếc mắt nhìn nhau một cái rồi xoay lại nhìn Á Hi vẫn đang trầm lặng như trước nói: "Á Hi, Vũ Hinh thực sự yêu mến anh đấy." 
Á Hi chậm rãi buông ly cà phê trong tay xuống, đôi mắt anh đen láy, sáng lạ thường nhìn thẳng vào Hoan Nhan: "Bệnh của tôi còn chưa khỏi hoàn toàn, về sau cũng chưa biết có chuyển biến ra sao, vẫn không nên làm liên lụy nhiều đến cô ấy." 
"Á Hi... Không phải là bệnh của anh đã chuyển biến tốt rồi sao?" Hoan Nhan nụ cười chợt cứng đờ, kinh ngạc nhìn anh nói. 
" Hứa tiểu thư, cô thực sự quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của tôi sao?" Giọng nói của Á Hi trầm thấp lại dịu dàng thật dễ nghe, nhưng Hoan Nhan nghe thấy bên trong những lời nói đó đầy sự chua xót. 
"....Á Hi, chúng ta là bạn tốt của nhau không phải sao?" Hoan Nhan cảm thấy không khí như đông cứng lại, cô không biết nên nói cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294860/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.