Hoan Nhan nghe vậy, nhìn cô ta một cái, mới chậm rãi nói: "Tôi không dám nhận, chỉ có bạn khi gặp lại đã có vị trí như hiện nay, thực làm cho người khác phải kính nể." 
"Ôi trời ơi, đừng nói như vậy, nếu tôi biết trước công việc vất vả thế này, khó thế này, tôi tìm ngay một người đàn ông nào đó mà gả cho anh ta, không giống như bây giờ, đã xấp xỉ ba mươi tuổi rồi, chuyện lớn cả đời cũng chưa sắp xếp được." 
Lâm Thiến cởi chiếc áo khoác ngoài treo lên giá áo, đi thẳng đến chỗ Hoan Nhan và Văn Tĩnh ngồi xuống bên cạnh, mặt nở nụ cười quen thuộc nói sâu xa . 
Văn Tĩnh vẻ mặt đầy kinh ngạc, cô thoáng liếc mắt sang Lâm Thiến, nửa cười nửa không mở miệng nói: " Lâm đại thư ký, cô gọi điện nói chúng tôi tụ họp, sao bản thân lại đến muộn như thế?" 
" Ồ, tôi có chút việc nên phải nán lại giải quyết cho xong, thật xấu hổ để mọi người phải đợi lâu, nếu không còn ai nữa bây giờ chúng ta bắt đầu khai tiệc thôi chứ nhỉ?" Lâm Thiến cười mềm mỏng, giọng nói không chút mảy may tức giận, ngược lại có vẻ bình dị, gần gũi làm cho người ta phải ngạc nhiên. 
"Tôi không thể uống rượu, Nhan nhi tửu lượng cũng không tốt, đành để Kaka tiếp rượu cùng mọi người vậy." Văn Tĩnh cúi đầu cười, tay kéo Hoan Nhan đứng dậy đi đến bên cạnh bàn rượu 
"Cậu làm sao lại không thể uống rượu? Tửu lượng của cậu rất tốt mà?" Lâm Thiến cũng đứng lên đi theo, thậm chí trong giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294847/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.