Anh không trả lời, bờ vai hơi run rẩy, qua một hồi lâu anh mới khống chế được cảm xúc của mình, ngồi xuống ghế sa lon: “Anh là người đã chết qua một lần, nhớ lại hay là quên đều không quan trọng.”
“Á Hi... anh hận em sao?” Hoan Nhan lảo đảo đi xuống cầu thang, đứng thật gần trước mặt anh, dè dặt hỏi.
Á Hi khẽ cười, lại lắc đầu, ánh mắt anh chợt thay đổi đỏ lên, cảm thấy trong mũi mình dâng lên chua xót và đau đớn, bất chợt muốn rơi nước mắt.
“Không hận em, cả đời này yêu còn không đủ, sao lại hận, vả lại anh cũng không nghĩ phải hận.” Anh cúi đầu, lông mi run run, bàn tay lục lọi trên bàn hồi lâu mới tìm được bao thuốc lá, ngón tay run rẩy lấy ra một điếu thuốc, châm mãi mới được. Vừa đưa lên khóe miệng, bị một bàn tay bé nhỏ lạnh buốt giữ chặt lại: “Anh bệnh vừa mới bớt, không thể hút thuốc lá.”
Hoan Nhan nhỏ nhẹ nói, lấy điếu thuốc vừa mới đốt từ trên tay anh, dụi vào gạt tàn dập tắt nó đi. Cô không dám nhìn mặt anh, không nghĩ đến, Á Hi lại hồi phục trí nhớ nhanh như vậy.
Á Hi nắm chặt hai tay lại, cô đụng vào mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Em từ đầu tới cuối trong lòng đều đã có người khác, nếu không yêu tôi, tại sao còn xuất hiện trước mặt của tôi? Nếu như tôi có thể quên, vĩnh viển cả đời này đã quên. Nếu như có thể, thật tốt biết bao.
“Anh nhớ đã từng nói với em, nếu như anh chết rồi, xin em đốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294833/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.