Hoan Nhan vừa dứt lời, Thích Dung Dung khí phách cao ngạo lập tức hạ xuống. Bà co rúm lại, nhìn Hoan Nhan với ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận lẫn chán ghét đến vô cùng: "Cô, Hứa Hoan Nhan ta cho cô biết, ban đầu chính là cô cam tâm tình nguyện đem đồ trang sức đeo tay đưa tặng cho ta! Cô muốn mang di chúc ra, ta cũng có chuyện để nói! Ta không sợ cô!"
"Có ai thấy là tôi đồng ý đưa tặng đưa cho bà? Di chúc của ông nội giấy trắng mực đen viết rõ ràng , chuyện tôi tặng bà đồ trang sức đeo tay, bà có thể mang chứng cớ ra được sao?" Hoan Nhan cười lạnh, chuyện cho tới bây giờ, khi bị dồn ép nhất, cô mới coi như là hiểu được, việc cô ngấm ngầm chịu đựng đúng là một truyện cười. Người đàn bà đi giảng đạo lý lại chẳng có chút lương tâm nào, cũng chẳng hiểu chút lẽ phải nào, hy vọng cảm hóa bà, căn bản so với việc heo mẹ leo cây còn khó hơn!
"Cô... Hứa Hoan Nhan, cô thật là hèn hạ vô sỉ!" Thích Dung Dung luôn luôn cho rằng cô tốt tính, dễ bắt nạt, nhưng không ngờ rằng chỉ mấy câu nói của cô đã làm bà nghẹn họng không nói được lời nào.
"Bác gái, người đừng nóng giận, đừng cãi lộn cùng Hoan Nhan, chắc rằng vì cô ấy đã phát hiện trong bụng con có con của A Hạo, nên trong lòng cô ấy thấy khổ sở đó thôi. Người nghĩ mà xem, người đàn bà nào thấy người mình yêu có con với người đàn bà khác lại không khổ sở trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294789/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.