“Đừng bảo là, anh đừng hỏi tôi…. Tôi chỉ tin vào mắt, vào tai của tôi, Thân Tống Hạo, chính miệng mẹ anh nói, tận mắt tôi nhìn thấy chẳng lẽ là giả sao? Chúc mừng anh, mừng cho anh sớm sinh quý tử!”
Cô nhìn anh, sâu trong ánh mắt chỉ toàn là nổi thất vọng cùng lạnh lùng, anh chợt thấy tuyệt vọng. Cho dù là lúc ly hôn, cho dù sau năm năm gặp lại có Tằng Á Hi bên cạnh cô. Khi đó ánh mắt cô nhìn anh cũng chưa từng lộ ra nỗi thất vọng đến cùng cực. Ánh mắt nhìn anh như người xa lạ, không hề quen biết.
“Nhan Nhan..” Anh bước tới, muốn khiến đáy mắt cô không còn nét lạnh lẽo nữa, nhưng cô đã khép cửa lại, biến mất trước mắt anh.
Thân Tống Hạo nắm chặt hai tay, nỗi sợ hãi làm anh cơ hồ đứng không vững. Nhìn cô đóng chặt cửa trước mặt anh, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của cô. Cô không tin anh, chuyện cho tới bây giờ, cô cho là anh phạm sai lầm một lần đã là không thể tha thứ, thế mà bây giờ vẫn phạm lỗi lầm giống vậy lần nữa, cô một chút cũng không tin anh mà.
Anh xoay người xuống lầu, xông thẳng vào màn đêm, lái xe thật nhanh chạy đến nhà ba mẹ mình. Anh nhất định phải biết rõ, mẹ anh thường ngày nhìn thấy anh thì đã khiếp sợ ba phần rồi, rốt cuộc đã làm gì, trước mặt thì cho anh ba phần sắc mặt, sau lưng lại dỡ trò gì đây!
Nhà họ Thân.
“Minh Tranh à, hôm nay cảm thấy sao rồi?” Thích Dung Dung một tay cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294783/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.