"Dạ, thiếu gia..." Quản gia xuống lầu, tiếng bước chân từ từ đi xa. Thân Tống Hạo thất hồn lạc vía không để ý phải đi rửa mặt, lấy đại quần áo mặc vào, khoác thêm áo gió rồi chạy xuống lầu. Quản gia đã chuẩn bị xe sẵn sàng, anh vừa lên xe, lập tức chạy nhanh đến bệnh viện.
"Quản gia, có phải bệnh của ba trở nặng rồi phải không ?" Thân Tống Hạo cố trấn tĩnh, nhưng lòng bàn tay ẩm ướt , không biết có phải do máy sưởi trong xe mở quá cao hay không, anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu căng căng thật nóng, trong óc ong ong vang tựa như bị kim châm đau nhói.
"Thiếu gia ngài đừng lo lắng quá, phu nhân mới vừa rồi nói cũng không rõ ràng, không chừng lão gia bây giờ đã khỏe hơn rồi."
Quản gia thấp giọng khuyên giải an ủi , nhưng trong lòng cũng biết bệnh tình lão gia không được tốt. Nhìn sắc mặt thiếu gia tái nhợt, không khỏi có chút ảo não, nếu thiếu phu nhân không đi nước ngoài, hiện tại có mặt ở đây thì tốt biết mấy, ít nhất trong lòng thiếu gia cũng có một chút an ủi.
Thân Tống Hạo nghe quản gia nói, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, anh nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ mịt mờ, đáy lòng nảy sinh ra thê lương nói không thành lời, anh đã từng cho rằng căn bản mình không quan tâm đến người này, lần này thật sự phải đi, nhưng anh lại cảm thấy đau giống như bị dao xoắn vào lòng.
Thật ra thì nói, mặc dù không tính ông là một người cha tốt, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294718/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.