Anh quả thật không quan tâm, cầm tay của cô dùng sức đánh chính mình, Thiên Tình nhìn bộ dáng mỉm cười của anh, trong lòng cảm thấy càng yêu anh hơn. Bọn họ chia cách mất mười lăm năm, có bao nhiêu lời muốn nói, sao có thời gian lãng phí những chuyện không đâu!
"Anh ngốc thế! Anh thật ngu ngốc! Mộ Cẩn Hiên, sau mười lăm năm chỉ số thông minh của anh như thế nào không tăng lên ngược lại còn giảm đi!" nước mắt Thiên Tình lộp bộp rơi xuống, cô rút tay của mình ra, rồi lại vuốt ve bên gò má hằn vết sưng đỏ, đau lòng khóc mãi: "Sao anh không tránh, có đau hay không?. . . . . ."
"Không đau, thật không đau, em đừng khóc, Thiên Tình. . . . . ." Mộ Cẩn Hiên nhìn cô lo lắng, cuống quít nắm lấy tay cô lắc đầu liên tục.
Thiên Tình cắn môi nhìn anh, mới đầu cô cho là anh đã thay đổi, nhưng bây giờ cô phát hiện, căn bản anh không hề thay đổi. Anh vẫn là anh Cẩn Hiên trong trí nhớ của cô, anh Cẩn Hiên vì cô khóc nhè mà sốt ruột lo lắng.
"Mộ Cẩn Hiên, em yêu anh." Cô chợt bật thốt lên, thoải mái nhìn lại anh. Nhìn anh kinh ngạc trợn to hai mắt, cô không khỏi le lưỡi, đáy mắt lấp lánh ánh sáng, rực rỡ cười một tiếng: "Đúng, anh không nghe lầm, em yêu anh, em chỉ nói một lần ba chữ này, cho nên, anh phải ghi nhớ mãi mãi trong lòng, vĩnh viễn không được quên."
Mộ Cẩn Hiên nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn đến chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294679/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.