Cô cố chấp, nhưng cũng không ngốc, có phần hiểu được, 15 năm trống vắng không sánh bằng ba năm cùng ăn cùng ngủ. Cô thua rồi, thua triệt để, thua bởi cô xuất hiện quá sớm, biến mất quá sớm.
"Anh Cẩn Hiên, cám ơn anh đã đến thăm hỏi em." Thiên Tình xoay người, nhân thể nhìn anh một chút. Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia lại như có chút xa xôi: "Anh trở về đi, cái em muốn không phải là sự thông cảm... anh cũng nên biết, em, Thân Thiên Tình này, bị người khác thông cảm, chính là điều mà em ghét nhất !"
Cô xoay người, khập khiễng đi về phía trước. Ngực Mộ Cẩn Hiên thoáng co rút đau đớn, lại không biết phải nói như thế nào, anh cũng đi về phía trước, yên lặng bước theo cô.
Đi được một đoạn đường, đột nhiên Thiên Tình quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt anh quay đi như né tránh, bước chân cũng do dự dừng lại. Trong lòng Thiên Tình có chút chán nản, cô hiểu rõ tính tình của anh, ngay từ khi còn nhỏ đã nhận thấy tính khí của anh thuộc loại không nóng không lạnh, dù Thái sơn có sập ở phía trước thì mặt cũng không đổi sắc.
Thậm chí có đôi khi cô suy nghĩ, phải thế nào mới có thể khiến anh biến đổi được đây? Chưa bao giờ cô nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh...
"Anh đi theo em làm gì? Mộ Cẩn Hiên anh có phải là đàn ông không vậy? Anh đã không cần em, cũng đừng mang đến cho em chút ước ao, đừng mang đến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-phu-nu-cua-tong-giam-doc/2294671/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.